SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 227

nghe tin về sự cố xe Segway cô rất lo lắng, nhưng khi ở cùng Thư Dập thì
lại cảm thấy yên bình. Anh nắm tay cô, hai người giống như các du khách
khác, chậm rãi, nhàn tản dạo quanh bảo tàng Tô Châu.

Bảo tàng Tô Châu được xây dựng bởi kiến trúc sư nổi tiếng Bối Luật

Minh, thiết kế tinh tế, mặc dù không rộng nhưng chỗ nào cũng có thể dừng
lại ngắm cảnh, vừa mang đặc điểm của khu vườn truyền thống Trung Quốc
lại mang thẩm mỹ kiến trúc hiện đại. Giờ không phải mùa cao điểm về du
lịch nên ở đây rất vắng khách, hai người thong dong xem tất cả các tác
phẩm được trưng bày, rồi Thư Dập nói với Phồn Tinh: “Đi thôi, chúng ta đi
xem cây hoa tử đằng cổ.”

Mới vào đầu xuân cây tử đằng vẫn chưa ra lá, có thể nhìn thấy nhiều

cột sắt chống đỡ cho những cành cây khẳng khiu, nếu là cuối xuân thì chắc
chắn cây sẽ nở đầy hoa tím, rợp khắp sân.

Thư Dập nói: “Tiếc là mình đến không đúng dịp”

Phồn Tinh nói: “Không sao ạ, lúc nào hoa nở chúng ta lại đến xem.”

Thư Dập nói: “Lúc hoa nở chắc sẽ đẹp lắm.” Anh dừng một lát rồi nói

tiếp: “Lúc nào hoa nở, chúng ta nhất định sẽ đến lần nữa. Ngày còn nhỏ,
mẹ dạy anh một bài thơ cổ, bây giờ anh vẫn nhớ. Mông nhung nhất giá tự
thành lâm; Yểu điệu phồn ba chước mộ dương.” (*)

(*) Hai câu thơ trên trích trong bài Tử đằng hoa của nhà thơ Vương

Thế Trinh thời Minh, Trung Quốc. Đại ý là: Giàn hoa tươi tốt như một rừng
cây. Hoa duyên dáng nở rộ như muốn thiêu đốt chiều hoàng hôn.

Cứ nhắc đến mẹ là tâm trạng anh lại ủ rũ, Phồn Tinh chỉ biết nắm lấy

tay anh, dựa nhẹ vào người anh.

Ngồi trên xe đến sân bay, Thư Dập ngủ thiếp đi. Phồn Tinh đặt xe

dành cho thương nhân nên chỗ ngồi rất rộng rãi và thoải mái, sau khi điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.