SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 335

Thư Dập và Phồn Tinh được các luật sư bảo vệ, lên xe rồi mà đèn xe phía
sau còn chiếu rất sáng, lái xe phải lái rất nhanh mới cắt đuôi thành công.

Giữa tình trạng bốn bề nguy khốn như vậy, Thư Dập cũng không tỏ ra

hoảng loạn, chỉ là Phồn Tinh nửa đêm thức giấc thì thấy anh đứng một
mình ngoài ban công, như đang ngắm cảnh đêm.

Cô dậy lấy áo khoác, khe khẽ bước ra rồi khoác lên vai anh.

Anh không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa tay nắm lấy tay cô. Cô vùi mặt vào

lưng anh, cọ cọ. Anh mỉm cười quay người lại, vòng tay ôm cô.

Anh nói: "Có lúc anh cảm thấy mình quá may mắn."

Cô nói: "Tất cả mọi thứ đều có nhân quả, nếu may mắn chứng tỏ trước

đó đã phải cố gắng rất nhiều."

"Nhưng có một số chuyện không phải cố gắng là đạt được." Anh dừng

lại giây lát rồi nói tiếp: "Nếu như học hành, lập nghiệp, gây dựng sự nghiệp
cần phải cố gắng nhiều mới được đền đáp thì việc gặp em, không phải cứ
cố gắng là có thể có được. Đây chỉ là may mắn thôi."

Phồn Tinh kiễng chân, nhéo vành tai anh, nói: "Thế thì đúng là may

mắn, phải cảm ơn hôm đó anh đã không ném bản sơ yếu lý lịch của em vào
thùng rác."

Thư Dập ôm cô vào lòng, hai người cùng ngắm nhìn ánh đèn thành

phố lấp lánh về đêm. Trên con đường phía xa, những dòng xe đang di
chuyển uốn lượn như dòng nước.

Gió đêm thổi làm mái tóc cô bay bay. Thư Dập ôm cô chặt hơn, dùng

áo choàng quấn cả người cô lại, hai người giống như hai hạt đậu, thân thiết
gần gũi sát trong vỏ đậu, yên ổn mà thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.