SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 394

Trước khi rời khỏi nước Mỹ, Thư Dập dẫn Phồn Tinh đến mộ của

Kevin Anderson một lần nữa để chào tạm biệt ông.

Hai người đứng trước tấm biamộ của Kevin Anderson với cảm xúc

dồn nén.

Trong lòng Thư Dập rất cảm kích vợ Anderson đã đứng ra làm chứng,

anh cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cảm thấy không cần thiết
nữa. Anh khẽ chạm ngón tay vào bia mộ, thầm nói: “Cảm ơn ông, người
bạn già!”

Phía xa xa, bầu trời trong xanh được tô điểm bởi những đám mây

trắng, cây cối đã mọc những lá non to bằng bàn tay, trên ngọn cây cao vẫn
có những mầm lá non mới nhú, mùa xuân bên bờ biển đông này, tất cả mọi
thứ đều bừng lên sức sống. Một thiết bị bay không người lái đang lượn trên
cây hoa giống như diều gió, cũng giống như một chút chim đang tự do bay
lượn trên không trung.

Thiết bị bay không người lái đó vốn đang bay rất ổn định, nhưng khi

bay đến phía trên mộ phần thì đột ngộtmất kiểm soát, động cơ dừng giữa
không trung rồi nhanh chóng rơi xuống “bụp” một tiếng. Thư Dập vội vàng
ôm lấy Phồn Tinh. “Cẩn thận!” Thiết bị bay đó rơi trúng xương mày anh,
may mà nó rất nhẹ, nhưng dù vậy thì cũng làm rách ra, máu bắt đầu rỉ ra.

Phồn Tinh vội vàng lấy giấy ăn rịt vết thương cho anh, máu chảy

không nhiều, sau khi giữ chặt thì máu cũng ngừng chảy.

Một cậu bé bốn, năm tuổi chạy đến, có lẽ biết mình gây họa nên nhìn

Thư Dập bằng đôimắt màu xanh lam với vẻ sợ hãi, hỏi: “Cháu đập vào chú
phải không? Chú đang bị chảy máu kìa, ồ, không, có phải gọi 911 đến giúp
chú không ạ?”

Thư Dập nhặt thiết bị bay không người lái, ngồi xổm nói với người

bạn nhỏ: “À, chỉ là vết thương nhỏ thôi, giống như bị lá cỏ cào xước ấy mà,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.