SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 419

Thư Dập cười híp mắt, nói: “Anh không chỉ biết tấm ảnh này chụp ở

Thượng Hải, anh còn biết người trong bức ảnh này là ai!”

Không biết vì sao Phồn Tinh lại có một dự cảm là mình đang mắc bẫy.

Sự thật thì dự cảm đó là đúng, vị tổng giám đốc bá đạo mặc bộ đồng

phục thể thao rất giống đồng phục trường, khoác ba lô đứng dưới bóng cây
với tư thế ấy. Cuối cùng Phồn Tinh cũng nhận ra anh chính là người trong
ảnh.

Thư Dập vui vẻ hỏi dồn: “Lúc mười mấy tuổi em đã yêu thầm anh à?

Tại sao anh lại không biết nhỉ? Hồi đó sao em lại quen anh? Sao em lại
chụp tấm ảnh này? Có phải em đã nhìn thấy anh ở cổng trường không? Anh
thực sự có phải là quầng sáng trong ký ức của em không? Em đã nói thế
mà, sao cứ bơ anh thế…”

Phiền phức quá!

Phồn Tinh thẹn quá hóa giận, quay lại đánh anh. Mấy thứ khoa chân

múa tay của cô đánh vào Thư Dập chẳng khác nào gãi ngứa, anh dùng một
cánh tay ôm chầm lấy cô, áp vào lòng mình rồi hôn cô nồng nàn.

Phồn Tinh nói: “Thực ra bức ảnh đó không phải em chụp.”

Thư Dập lười biếng xoa lưng cho cô, giống như mèo lớn đang ôm mèo

bạc hà yêu thích, nói: “Không sao, dù gì bây giờ bức ảnh này cũng nằm
trong tay em, đó là duyên phận.”

Đúng vậy, duyên phận kỳ diệu.

Cửa sổ mở ra, gió mát thổi tung rèm cửa.

Bên dưới cửa sổ có một chồng sách cũ, Phồn Tinh chưa kịp thu dọn,

trong đó có một cuốn từ điển dày, hơi cũ. Họ đều không biết, trong cuốn từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.