SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 51

càng buồn cười, nhưng cố kìm lại, nói dối: "Mũi anh dính bột đấy."

Thư Dập quay đầu muốn đi soi gương. "Ở đâu?"

Phồn Tinh nhân lúc anh quay đầu, vội vàng dính ít bột mì lên ngón

tay, bước đến trước mặt anh, kiễng chân làm động tác lau.

"Ở đây!" Cô quệt nhẹ lên sống mũi của anh rồi cho anh xem bột dính

trên tay. "Vẫn chưa lau sạch, anh đợi chút." Cô lấy giấy ăn, chăm chú lau
hết lớp bột mà mình vừa bôi lên sông mũi anh rồi nói: "Xong rồi."

Thư Dập có sống mũi rất cao, mắt lại sáng, khóe mắt hơi cong lên vẻ

đào hoa, lần đầu tiên trong đời Phồn Tinh gần anh đến vậy, bị đôi mắt anh
nhìn mình chằm chằm khiến cô chột dạ vì trò đùa ban nãy, tim đập thình
thịch, vội vàng lùi về phía sau. Kết quả đụng trúng cái ghế, ngã bịch một
cái chổng vó lên trời.

Trông Phồn Tinh vô cùng thảm hại, nhưng Thư Dập lại nghĩ cô vẫn

còn ốm nên ngất xỉu, vội vàng bước đến đỡ cô, hỏi: "Sao thế? Lại bị
choáng à? Có cần gọi bác sĩ không?"

"Không sao, không sao ạ!" Phồn Tinh thầm nghĩ đúng là không thể

làm chuyện xấu, vừa đùa sếp xong đã gặp ngay quả báo. "Em không chú ý
đến cái ghế ở phía sau."

Trong ánh mắt Thư Dập lộ ra ý cười, nụ cười này mới đầu chỉ khe khẽ,

dần dần mở rộng ra. Lần này đến lượt Phồn Tinh bị nụ cười của anh làm
cho hoảng loạn.

"Sếp đang cười gì đấy ạ?"

Tay Thư Dập dính đầy bột, vừa nãy vội vàng đỡ Phồn Tinh dậy, vô

tình quệt trúng mặt cô. Anh nói: "Đừng động đậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.