SÁT PHÁ LANG - Trang 1091

cuộc hết sức trịnh trọng cảm tạ Trần Khinh Nhứ, lại nói: “Nhờ cả vào Trần
cô nương.”

Trần Khinh Nhứ nghiêng người không dám nhận lễ, phá lệ giải thích: “Mấy
hôm nay Tiểu Tào đã giúp ta dịch lại rất nhiều, vu và độc trong bí thuật của
thần nữ không tách rời, rất nhiều phương pháp khó bề tưởng tượng là mang
tính nghi thức, cái nào quả thực có thâm ý, cái nào lời nói vô căn, ta nhất
thời cũng rất khó xác định, Đại soái hãy cho ta một chút thời gian.”

Cố Quân vội nói không sao.

Trần Khinh Nhứ lại lấy ra một phong thư dán kỹ, dặn dò: “Đây đều là mấy
phương thuốc điều dưỡng, dùng một hai lần không có tác dụng, phải dựa
vào thời gian chậm rãi điều dưỡng, Đại soái thiếu quá nhiều, có chút ít còn
hơn không, loại thuốc thường dùng vô luận thế nào cũng phải tiết chế.”

Cố Quân gật đầu nhận lấy, ngẩng đầu lên vừa vặn liếc thấy Thẩm Dịch bên
kia mỏi mắt trông mong.

Thẩm Dịch trợn mắt nhìn y, quen nhau nhiều năm, Cố Quân mới lần đầu
biết ánh mắt Thẩm Quý Bình cũng linh động đến độ biết mắng người – y từ
trong mắt Thẩm Dịch nhìn thấy mồn một nỗi phẫn uất “hai ngươi ở đâu ra
lắm lời muốn nói như vậy”.

Cố Quân lườm Thẩm Dịch một cái, nghĩ bụng: “Chính ngươi đứng ngoài
nhìn không, chẳng lẽ trông chờ đại cô nương trời sinh kiệm lời chủ động
bắt chuyện với ngươi? Thật đúng là phế vật năm nào cũng có, mà năm nay
đặc biệt nhiều.”

Hai người cách không dùng ánh mắt chém giết nhau giây lát, rốt cuộc,
Thẩm Dịch không nhịn được đi tới, thoạt tiên không vui nói với Cố Quân:
“Đại soái, cần phải đi rồi, đừng để lỡ thời gian.”

Sau đó lại ngại ngùng chuyển hướng sang Trần Khinh Nhứ.

Cố Quân chẳng thèm nhìn cái vẻ đần độn đó của y, dùng roi ngựa quất nhẹ
lưng Thẩm Dịch, lên ngựa rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.