SÁT PHÁ LANG - Trang 240

Cố Quân suy tính một chút, thầm nghĩ: “Lấy một trong ba, được, độ chắc
ăn còn rất lớn, không được thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.”

Vạn hạnh, “độ chắc ăn” này chỉ có mình y nắm trong lòng, những người
khác chỉ có thể nhìn thấy y ngoài mặt chắc chắn cực kỳ, đành phải bình tĩnh
theo.

Người trung niên hơi thay đổi thần sắc, nhận phong thư, để dưới mũi ngửi
vài lần, vẻ mặt thay đổi khó lường.

Trường Canh nghĩ bụng: “Phải động thủ sao?”

Nhưng Cố Quân ung dung vỗ vỗ mu bàn tay căng lên của y.

Người trung niên nọ lại ngẩng đầu nhìn Cố Quân, vẻ mặt nghiêm túc hơn
không ít, nói: “Tại hạ Địch Tụng, chính là tổng bả đầu của số thương
thuyền này, không biết tiên sinh từ đâu mà đến, muốn đi về đâu?”

Đây là tiếng lóng, Trường Canh viết rõ một năm một mười trong lòng bàn
tay Cố Quân.

Cố Quân lần đầu tiên mở miệng, nói: “Đến từ trên mặt đất, đi tới Hao Lý.”

Nam tử trung niên tự xưng Địch Tụng kia dường như giật mình, do dự giây
lát, giọng hơi yếu đi: “Vậy… vậy thì làm phiền hương tiên sinh, mời.”

Cố Quân đứng đó không nhúc nhích, điếc tròn vai vô cùng, cho tới khi
Trường Canh kéo nhẹ một cái, y mới mặt không biểu cảm để Trường Canh
dắt đi, rõ ràng là một “hương tiên sinh” mất hết ngũ cảm, tính tình cổ quái.

Nhờ cổ tay áo rộng thùng thình của Cố Quân che lấp, Trường Canh viết vào
lòng bàn tay y: “Sao nghĩa phụ biết tiếng lóng của họ?”

Thật ra thì đây là đối thoại giữa hai thuyền viên mà huyền ưng đêm hôm
trước phụng mệnh giám thị thương thuyền đã nghe lén được, không phân
lớn nhỏ báo hết cho y, kỳ thực Cố Quân căn bản không biết nó có ý nghĩa
gì, mà vẫn lừa gạt người ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.