SÁT PHÁ LANG - Trang 392

Trần Khinh Nhứ bảo y “bình tâm tĩnh khí, bớt vọng niệm” , cố nhiên có tác
dụng nhất định đối với khắc chế Ô Nhĩ Cốt phát tác, nhưng hỉ nộ ai lạc đều
liền nhau, khắc chế oán hận và phẫn nộ, hỉ lạc tự nhiên cũng biến thành hầu
như không thấy, lâu dần con người sẽ như một gốc cỏ cớm nắng – tuy miễn
cưỡng chưa chết, lá cây cũng trắng bệch đi.

Trường Canh cho rằng mình sắp thành Phật rồi.

Mãi tới khi gặp lại Cố Quân.

Mặc dù đi theo xe Cố Quân mệt nhọc chưa tính, còn thêm cả ngày không
phải đối phó phản quân thì là đối phó thổ phỉ, trong lòng Trường Canh lại
luôn vô cớ ngập tràn niềm vui một cách vô lý – là niềm vui đầy sức sống,
chờ mong và sốt ruột, giống như sáng sớm vừa mở mắt, liền biết hôm nay
có chuyện tốt sắp xảy ra.

Dù rằng y biết không có chuyện tốt đẹp gì, Ô Nhĩ Cốt cũng vẫn y nguyên
mỗi ngày như mộng đến thăm y.

Giả như phong vương, Cố Quân sẽ giữ y lại chứ?

Lý trí nghĩ, Cố Quân nhất định giữ, hầu phủ chí ít sẽ sẵn lòng thu lưu y đến
khi chính thức thành gia, nếu y mãi không thành gia, chưa biết chừng có
thể dày mặt ở lại mãi, ý nghĩ này quá tốt đẹp, Trường Canh dốc sức của
chín trâu hai hổ mới kiềm chế được mình không cười ngu.

Họ chờ chừng hai khắc thì Cố Quân ra.

Mật đạo trên núi như tấm mạng nhện khổng lồ, bốn phương thông suốt,
móc nối thành vòng, Cố Quân tổng cộng chém hơn bốn mươi cái đầu, loại
bỏ mấy lời nói nhảm của một số kẻ sợ phát khóc, cuối cùng tìm được lối
vào của sáu mươi bốn mật đạo.

Cát Thần nghe thế hết sức kinh ngạc: “Cái gì? Hai anh em ta ở trên núi làm
dã nhân hơn nửa năm, mới tìm được hơn ba mươi lối vào, sao Hầu gia vừa
đến đã thẩm ra hơn sáu mươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.