SÁT PHÁ LANG - Trang 500

ta đều nhận ra, có lẽ có chút tác dụng, vạn nhất… ngươi có thể nghĩ cách đi
mời Chung lão tướng quân.”

Trường Canh chẳng thèm nhìn ấn kia, cất luôn vào tay áo, thản nhiên gật
đầu nói: “Con biết rồi, nghĩa phụ yên tâm.”

Chưa dứt lời, Cố Quân đã thúc mạnh bụng ngựa, lao vút đi.

Trường Canh chăm chú dõi theo bóng lưng y, cho đến khi không còn thấy
nữa, đột nhiên nhắm mắt, thì thào gọi một tiếng: “Tử Hi…”

Thị vệ hầu phủ bên cạnh không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: “Điện hạ nói gì ạ?”

Trường Canh quay người lại: “Chuẩn bị giấy bút.”

Thị vệ vội vàng đuổi theo: “Điện hạ, tay ngài…”

Trường Canh nghe vậy dừng bước, vớ lấy bầu rượu Cố Quân ném lại, mặt
không cảm xúc dốc hết cả bầu rượu mạnh vào vết thương trên hai tay, vết
thương vốn đã kết vảy lại lần nữa chảy máu, y lấy một cái khăn từ trong
lòng ra, lơ đãng quấn qua.

Lúc này trong kinh thành, không ai liệu được cái chết của một lão thái giám
lại gây ra sóng lớn ngập trời như vậy.

Đàm Hồng Phi bộc phát nỗi oan khuất kìm nén hai mươi năm, rất có thể đã
nổi điên, trước tiên phái binh bao vây phủ Vương quốc cữu, biết được lão
già kia bỏ vợ con lại trốn vào cung, lập tức quay đầu, ngang nhiên chống lại
Ngự lâm quân đến cứu trường.

Ngự lâm quân và Bắc đại doanh thường ngày một chủ nội một chủ ngoại,
đều là phòng tuyến cuối cùng của kinh kỳ trọng địa, đi qua đi lại toàn chạm
mặt. Ngự lâm quân chủ yếu do hai bộ phận là lính thiếu gia đi cửa sau ăn
hoàng lương trong kinh thành và tinh anh điều động chọn lựa từ Bắc đại
doanh tạo thành, loại trước đã sớm sợ vãi ra quần, căn bản không trông chờ
được, loại sau mặc dù có bản lĩnh, nhưng đột nhiên nghe đối đầu với “nhà
mẹ đẻ” , nhất thời cũng là tiến thoái lưỡng nan, chính như Trường Canh
đoán trước, nhanh chóng tan tác không thành quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.