SÁT PHÁ LANG - Trang 512

thứ hai… e là y không phải không có tư tâm, thật sự không cam lòng cứ thế
xóa sạch một chút chân tướng khắc cốt minh tâm kia.

Cố Quân thừa nhận đây là y xử sự không thỏa đáng, nếu năm đó y có một
nửa bình tĩnh và khôn khéo của hiện tại thì sẽ hiểu được, hoặc là y nên thu
thập mấy thứ đó, chờ thời cơ chín muồi thì đẩy ra, phản quách cho rồi, hoặc
là y nên quyết tâm hủy sạch tất cả những gì đã qua, chôn vùi quá khứ ở quá
khứ, vĩnh viễn không cho chúng tái xuất hiện.

Ngàn sai vạn sai, y không nên chần chừ vào lúc nên quyết đoán.

Tựa như tiên đế Nguyên Hòa, nếu lão nhân gia không do dự chần chừ như
vậy, thì trên đời hẳn đã không còn Cố Quân, và chắc hẳn đã có một loại thái
bình khác.

Cố Quân không biết việc này tiếp sau sẽ như thế nào, cũng không biết
Trường Canh chim non mới ra ràng liệu có thể thật sự ổn định lòng quân tứ
phương hay chăng, nhưng y đang ở trong thiên lao, sầu lo cũng vô dụng,
đành phải thoải mái nghỉ ngơi dưỡng sức trước.

Sau đó con chuột phát hiện người này ngứa tay đến đáng ghét, thấy y
phiền, lại trốn không thoát, thế là dứt khoát giả chết, không thèm ngó ngàng
tới y nữa.

Tiểu Hầu gia mèo ghét chó chê đành phải vô công rồi nghề ngồi dựa tường,
cảm thấy thái độ của con chuột này chẳng khác Trường Canh hồi nhỏ là
mấy.

Cố Quân lan man nhớ tới Trường Canh, vẫn không nhịn được thở dài,
mảnh sắt trên ngón giữa xoay như chong chóng, cảm khái với chuột:
“Chẳng thà y cứ ngày ngày chê ta phiền phức còn hơn.”

Chuột cho y một cái mông tròn quay.

Cố Quân hít sâu một hơi, cương quyết gạt sạch chút tạp niệm này, chẳng
mảy may chú trọng, thò tay lôi cái chăn rách rưới mốc meo trên đống cỏ
khô xuống đắp, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.