SÁT PHÁ LANG - Trang 510

“Xin tha thứ,” Ngài nói khẽ, “Xin hãy tha thứ cho tôi.”

Lúc này, trên hải giao tiên phong đột nhiên bùng lên lửa tín hiệu màu lam,
lao thẳng lên trời.

Trong mắt Nhã tiên sinh cũng phảng phất hòa vào ánh lửa, hắn miễn cưỡng
kiềm chế, nhất thời lại vẫn khó mà kìm nén tâm tình kích động: “Bệ hạ, sắp
bắt đầu rồi!”

Đó là năm Long An thứ bảy, mùng tám tháng Tư.

Ngày thứ ba từ khi An Định hầu Cố Quân từ ôn tuyền biệt viện dọn đến
thiên lao đế đô.

Trong thiên lao rất mát mẻ, u ám, may mà đế đô vào xuân hơi lạnh đã tan,
rất ấm áp rồi, đống cỏ khô trong phòng giam so với giường hành quân còn
êm hơn, ở vài ngày cũng không khó chịu, Cố Quân liền coi như đi nghỉ
mát.

Bốn bề yên tĩnh, ngay cả một bạn tù để tán dóc bốc phét cũng không có,
ngục tốt đều là thiết khôi lỗi, không biết nói – đây là gian trong cùng của
thiên lao, không phải hoàng thân quốc thích vương hầu khanh tướng thì
không được vào, ngay cả thống lĩnh Bắc đại doanh Đàm Hồng Phi cũng
chưa đủ tư cách.

Người có tư cách nhốt ở nơi này lần trước còn là Ngụy vương huynh đệ
ruột của Hoàng thượng, Cố Quân hưởng thụ đãi ngộ một gian này, cũng chỉ
đành ở một mình.

Nhưng dù có người tán dóc với y, y cũng chẳng nghe thấy – thuốc trước khi
đi vội vàng uống đã hết tác dụng từ lâu, màu hai nốt ruồi ở khóe mắt và bên
tai nhạt đến cơ hồ không thấy, kính lưu ly cũng chẳng mang theo, mở mắt
chắc có thể miễn cưỡng đếm được ngón tay mình, tiếng bước chân thiết
khôi lỗi đi ra đi vào cũng rất mơ hồ.

Mấy vật bằng sắt trên người đương nhiên đều bị lục soát lấy hết rồi, nhưng
không phải là Cố Quân không có cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.