Trong lòng Nhã tiên sinh có dự cảm xấu, bỗng nhiên bắt đầu hối hận vì đã
tiến bừa.
Đúng lúc này, một binh sĩ Tây Dương quát to một tiếng, mọi người xung
quanh lập tức thành chim sợ cành cong, kẻ rút đao kẻ bạt kiếm, đông đảo
cương giáp nhanh chóng làm thành một vòng, khẩu pháo đen ngòm nhắm
ngay gốc hòe đại thụ có dị trạng kia.
Chỉ thấy trên cây hòe lủng lẳng một người lính Tây Dương, đã bị nổ bay
nửa đầu, không biết là chết trong chiến dịch nào, cái đầu máu thịt bầy nhầy
cột cái mặt nạ mặt bánh bao trắng bệch – lần này mặt nạ biến thành mặt
khóc!
Một tiếng nổ vang lên, thì ra là một binh giáp Tây Dương nhất thời căng
thẳng bắn đoản pháo, thi thể trên cây tức khắc bị nổ thành một đống thịt,
rào rào rơi xuống, sau đó, một tràng cười sởn gai ốc vang lên, binh sĩ Tây
Dương dưới tàng cây nhao nhao lui lại như lâm đại địch.
Giây lát sau, một con cú mèo mặt tròn từ trong tán cây ló đầu ra, ngạo nghễ
đảo mắt nhìn đám thú hai chân bên dưới, đập cánh bay thẳng lên trời, rải
tiếng cười quỷ dị ra khắp nơi.
Giữa ban ngày ban mặt, lại dọa người ta vã hết mồ hôi lạnh.
“Jacobsen đại nhân, tiếp tục lục soát chứ?”
Nhã tiên sinh khó khăn nuốt một cái: “Không… Rút đi trước, rời khỏi nơi
này, mau!”
Hắn còn chưa dứt lời, đằng xa chợt vang lên tiếng nổ chói tai, sau đó là
mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy đóa pháo hoa khổng lồ gầm rít bay lên trời,
nổ bùng rực rỡ.
Tức khắc có kẻ biến sắc nói: “Chúng ta gặp phục kích rồi!”
“Rút!”
“Rời khỏi đó!”