Tiếng pháo và tiếng tên cùng vang lên, vài tiếng nổ lớn không biết do ai
gây nên xô đổ nhà bằng đá vốn đã lắc lư, đá tảng lộn xộn cùng cự thạch
chặn đường ban đầu nối liền nhau, thành trống này đã trở thành một mê
cung khổng lồ.
Bản đồ trong tay người Tây Dương hoàn toàn thành một tờ giấy vụn, chỗ
tai hại của người ngoài không quen thuộc địa hình hiển lộ rõ, một đám
trọng giáp và bộ binh nhất thời hãm sâu trong đó, như ruồi nhặng không
đầu tìm một lát mà không thấy đường ra!
Nhã tiên sinh rơi vào đường cùng đành phải huýt sáo gọi ưng giáp Tây
Dương, bay lên không chỉ huy điều động, tốt xấu gì cũng dẫn được người
ra.
Đại quân Tây Dương chưa hết hoảng hồn lui tới cổng thành, không biết ai
đụng phải cơ quan gì, mà trên cổng thành đột nhiên truyền đến tiếng bánh
răng ghê răng, nhất thời, cung tên toàn bộ kéo căng, vạn tên nhất tề chờ bắn
chỉ về hướng thành lâu, bên trên chậm rãi rơi xuống một thứ…
Nhã tiên sinh gạt thị vệ như chim sợ cành cong ra, tiến lại nhìn, suýt nữa
tức đến méo mũi, đó lại là một cái mặt nạ màu trắng, lần này là mặt quỷ!
Nhã tiên sinh: “…”
“Đại nhân, chúng ta… chúng ta nên vòng đường đi?”
Nhã tiên sinh giơ tay ngắt lời hắn, sắc mặt âm chí đứng nguyên đó giây lát:
“Bệ hạ nói đúng, trong tay Cố Quân không có át chủ bài, chỉ có thể dựa vào
những quỷ kế bất nhập lưu này, chẳng lẽ các ngươi bị hắn dùng mấy tấm
mặt nạ dọa vỡ mật rồi sao? Đánh phục kích… A!”
Hắn tức quá hóa cười, lạnh lùng nói: “San bằng tòa thành này cho ta, xem
chúng phục ở đâu!”
Song hơn một canh giờ sau, Nhã tiên sinh san bằng cả tòa thành trống lục
soát phế tích ba lần, rốt cuộc không thể không thừa nhận, cái nơi quỷ quái
lãng phí vô số thời gian quý báu và tử lưu kim của hắn, thật sự chỉ là một