SÁT PHÁ LANG - Trang 822

là chàng thiếu niên ôn lương đơn thuần năm đó, có lẽ tài hoa hơn người,
nhưng chưa từng cậy tài khinh người, có lẽ cũng biết cáu, song không tùy
tiện nổi giận, cho dù nổi giận cũng rất có chừng mực, chỉ để cho kẻ đắc tội
y biết “ta tức giận” mà thôi, kẻ bị báo thù quá nửa sẽ chỉ cảm thấy như bị
một động vật nhỏ thân mật thò vuốt cào nhẹ, chỉ hằn dấu chứ không trầy
da.

Có thể khiến người ta đau đến tận xương.

Chân thật và ấm áp như vậy… Chân thật đến độ dẫu trong lòng nắm rõ,
trên tình cảm Cố Quân lại thủy chung không cách nào gắn với Nhạn thân
vương Lý Mân sát phạt quyết đoán kia.

Mà hiện giờ, dưới gió thảm mưa sầu Giang Nam, hai hình tượng phảng
phất không liên quan rốt cuộc dần dần trùng làm một, nhất thời, hình tượng
nào cũng có vẻ xa lạ.

Lồng ngực ban nãy liên tục thở không nổi của Cố Quân càng đau vô cùng.

Nhưng thân trong trận địa địch, chủ soái không tiện tự dưng thương xuân bi
thu, y đành phải gượng ra vẻ thoải mái gần như khinh cuồng, im lặng chịu
đựng cơn đau này.

Đoàn người mau chóng theo tù binh Tây Dương tìm đến trạm gác gần nhất,
theo như tên kia nói, người ở trạm gác chia làm hai nhóm, thay phiên tuần
tra. Khu không người tuần rất đơn giản, dần dà, đám kỵ binh Tây Dương
cũng tương đối lơ là, thậm chí địch nhân lẻn vào cũng không hề phát giác.

“Tên mũi lõ đó nói trong trạm gác chỉ có hai trọng giáp,” Từ Lệnh nhỏ
giọng nói, “Ngoài ra không có gì tiện tay, Đại soái, trọng giáp có thể giúp
chúng ta qua sông không?”

“Có thể,” Cố Quân, “Xuống là chìm, còn nhanh hơn lồng nhốt heo, chuyên
trị các loại gian phu dâm phụ.”

Từ Lệnh: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.