SÁT PHÁ LANG - Trang 849

Đồng thời, quan binh thành phòng địa phương vùng Giang Bắc ngay đêm
ấy nhận được điều động từ Tổng đốc Lưỡng Giang, tiện trang mà đến, âm
thầm tăng binh phủ Dương Châu, trong phủ Dương Châu vẫn ca vũ thăng
bình, nhưng đã là ngoài lỏng trong chặt.

Đám độc xà trong kinh thành chờ một kích tất sát, đang kiên nhẫn ẩn nấp,
trầm tịch cực kỳ, ngoại trừ Thẩm gia lão thái gia đột nhiên bệnh nặng,
dường như không xảy ra chuyện gì lớn hơn.

Thẩm lão gia tử mấy ngày liền nằm bẹp trên giường, Thái y nườm nượp ra
vào, ngay cả thần y Trần gia cũng đích thân đến, xem chừng sẽ không ổn.
Hạ nhân Thẩm phủ chạy mấy chuyến đến tiệm quan tài, trông như phải
chuẩn bị hậu sự, tam phu nhân dù vô liêm sỉ hơn cũng không tiện nói tới
hôn sự vào lúc này, chuyện thông gia đành phải gác lại.

Thẩm Dịch xin nghỉ chăm sóc cha già, đóng cửa không tiếp khách.

Hoàng hôn hôm ấy, Trần cô nương ngày ngày đến Thẩm phủ điểm danh
như thường lệ ngồi xe ra về, không hề dẫn đến sự chú ý của những kẻ âm
thầm theo dõi, đến tiểu viện yên tĩnh Trần cô nương trú tạm trong kinh
thành, cửa xe mở ra, bên trong lại bay ra một chuỗi tiếng đàn và một nam
nhân – chính là Thẩm Dịch vốn nên tận hiếu trước giường bệnh.

Thẩm Dịch khách khí chắp tay nói với người trong xe: “Đa tạ Trần cô
nương.”

Trần Khinh Nhứ đặt một cây đàn trên đầu gối, khom người nói: “Tướng
quân nhớ cẩn thận, nếu có gì sai phái, cứ việc phân phó.”

Thẩm Dịch nhìn nàng thêm một cái, y không biết chuyện Lâm Uyên các,
chỉ nghĩ cô nương này không quan không chức, không quyền không thế,
chẳng qua là một nữ nhân giang hồ tầm thường, lại chịu ăn gió nằm sương
theo họ tòng quân ăn cát, có cầu tất ứng, trong lòng thực sự rất cảm kích,
nghiêm mặt nói: “Trần cô nương cao nghĩa, có phong phạm danh hiệp, tại
hạ thực sự bội phục, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.