của họ. Cảm xúc của ông hoàn toàn chân thật và chúng đã trở nên hữu ích trong mọi mối
quan hệ. Ở ông có sự nhiệt tình và tò mò vô hại pha chút ranh mãnh nhằm che giấu chủ ý
bên trong một cách hoàn hảo. Ông tỏ vẻ khù khờ nhưng thực chất ông biết chính xác điều
ông đang làm.
Fred là một người thành thật. Khi còn ở Toledo, ông thường tự lẩm bẩm một mình: “Tôi là
người thành thật. Thành thật. Thành thật.” Không có vẻ ngoài hào nhoáng nhưng ông lại có
nét quyến rũ tiềm ẩn bên trong. Jack, chú của Kathy, là người Scotland, một người đàn ông
chỉn chu, ăn to nói lớn và có trách nhiệm. Ông có thể lững thững đi vào quán bar và khiến
mọi người chú ý tới trò đùa của mình. Còn Fred có thể đi vào quán bar mà chẳng hề kinh
động đến ai. Nhưng khi ông bước ra khỏi đó với ba chữ ký trong tay, ngay cả khách hàng
của ông cũng hoài nghi về điều vừa xảy ra với họ. Ông là một người bán hàng bẩm sinh thay
vì có khả năng tổ chức các bữa tiệc. Ông lặng lẽ, khiêm tốn, hòa nhã nhưng kiên định. Khách
hàng đồng ý mua hàng vì họ tin tuởng ông. Họ đáp lại ông giống với cách Kathy đã đáp lại
tình cảm của ông. Họ cảm thấy hạnh phúc khi đem tới cho ông điều ông mong muốn. Họ
cảm thấy vui vẻ khi nói “đồng ý”.
Fred thích cảm giác khác biệt so với những người bán hàng khác. Ông luôn muốn tách mình
ra khỏi đám đông. Khi Fred và Kathy chuyển tới Cleveland, họ đã từ chối mua một ngôi nhà
tại Hudson − vùng ngoại ô phía đông đắt đỏ, nơi mà gia đình Frank Pacetta đang sống. Nó
không thực sự hấp dẫn đối với họ. Phần lớn những quản lý bán hàng khác – những người
sống cạnh Pacetta tại Hudson, đều có một cuộc sống khá tẻ nhạt ở độ tuổi 50. Họ sống trong
những ngôi nhà cùng kiểu, quá khổ và mới cóng. Vào tháng Sáu hay tháng Bảy, những người
vợ sẽ gặp gỡ nhau tại hồ bơi vào buổi chiều trong khi các ông chồng tham gia bữa tiệc ngoài
trời tại vườn sau. Hudson giống như một phiên bản đời sống của Xerox và Fred không
muốn trở thành một phần của phiên bản ấy. Ông muốn gìn giữ sự gắn bó trong gia đình
mình. Thế nhưng công việc ngày càng chiếm nhiều thời gian của ông hơn. Fred trở nên trầm
mặc hơn và cảm thấy công việc kém thú vị hơn trước. Sự bất mãn của Fred len cả vào cuộc
sống gia đình ông. Cả Kathy và Fred đều tự hỏi ông sẽ làm gì tiếp theo sau 20 năm tại công
ty? Liệu ông có thể tiến xa hơn không?
Kathy cũng phải đối mặt với vấn đề tương tự: Liệu bà có thể tiếp tục sự nghiệp của mình
hay không? Sau khi kết hôn và lấy bằng thạc sĩ Sư phạm, Kathy lại quyết định ở nhà, dành
toàn bộ thời gian cho gia đình. Bà tự đặt ra nghĩa vụ toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái ít
nhất cho tới khi đứa út bắt đầu đi học.
Trong gần hai thập kỷ sống chung với lựa chọn này, bà đảm đương vai trò của một người
mẹ kiêm quản gia. Bà kiểm tra máy trả lời tự động và đi chợ hằng ngày. Bà cùng học với con
mỗi tối và đưa chúng đi chơi thể thao khi cần. Bà bao bọc và quán xuyến mọi việc trong gia
đình. Trong suốt 20 năm qua, bà vẫn lặp lại những việc như chuẩn bị bữa ăn, đi chợ, đến
ngân hàng. Bà không nghĩ những điều thú vị có thể xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của
bà. Kathy muốn trao đổi với Fred về trăn trở của bà vào buổi tối khi hai người ở riêng bên
nhau, nhưng bà biết rằng cuộc sống của ông cũng đang bế tắc không kém. Sau gần 20 năm,
khi lũ trẻ đã đến tuổi đi học, cuối cùng bà đã có thể dành thời gian cho bản thân. Bà có nhiều
tự do hơn vào ban ngày và bắt đầu suy nghĩ xem mình sẽ sử dụng nó như thế nào.