chuyện thôi việc. Khi đó, ông đã nghĩ, “Đó thực sự là điều tôi muốn đấy”, nhưng vẫn thầm hy
vọng, Bây giờ hãy chứng minh là tôi sai và mang về vài hợp đồng đi.
Fred muốn trò chuyện nhiều hơn với Nancy. Ông bắt đầu với tông cao đầy kinh ngạc và
chuyển sang thứ giọng nghèn nghẹn, chán nản chỉ sau 2 giây. Mọi biến hóa ấy đều phát ra từ
khẩu hình miệng hiếm khi di chuyển đính kèm nụ cười mỉa mai cố hữu của ông: “Tôi đang
rất lo lắng. Sự nghiệp của tôi thế là đi tong. Đó chính là điều tôi lo lắng. Và năm nay, tình
hình đang trở nên vô cùng căng thẳng. Cô có biết không? Vấn đề chính là ở tôi. Tôi quá cứng
nhắc, đó là lý do tôi thất bại. Tôi cần phải làm một điều gì đó khác biệt để bớt cứng nhắc đi.
Tôi sẽ đi gặp khách hàng cùng mọi người khác. Tôi không thể để chờ đến lúc đó. Cô đã xem
lịch chưa? Tháng này là một tháng tuyệt vời của chúng ta. Tại sao chúng ta lại không cùng
đến Crockett Lang một chuyến nhỉ?”
Nancy cuời phá lên và nói cô không định làm thế. Fred biết rằng cô đang bảo vệ khách hàng
của mình. Cô ta có thể đang cố gắng kéo dài thời gian, trì hoãn cho tới nửa cuối năm để cô ta
có việc trong thời gian còn lại. Tuy vậy, ông sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ông sẽ tấn công cho
tới khi cô ta đáp trả mới thôi. Song, cô lại cố gắng tránh né ông. Cô không muốn ông làm
điều tương tự với khách hàng của mình. Giao dịch với Crockett Lang đang trong giai đoạn
đàm phán mang tính bước ngoặt, cô không muốn bất cứ điều gì làm hỏng việc. Cô đã từng
nói với Fred, khách hàng của cô rất nhạy cảm, cô lo ông sẽ làm họ phật ý.
Fred cảm thấy tuyệt vọng và quyết định tổ chức một buổi họp. Họ cần phải biết rằng họ
đang tụt lại bao xa trong năm nay. Nửa năm đã trôi qua, họ thậm chí còn chưa đạt đến 50%
mục tiêu. Nếu cứ làm việc như hiện tại thì họ sẽ không bao giờ hoàn thành chỉ tiêu. Nói một
hơi dài, ông ngừng lại một chút nhằm nhấn mạnh thực tế u tối. Ông muốn tất cả mọi người
phải cảm thấy bồn chồn. Ông muốn khơi gợi cảm giác trách nhiệm và tội lỗi trong họ, muốn
họ thực sự nỗ lực vì ông và khiến ông hạnh phúc. Đó chẳng phải là mục đích của việc bán
hàng sao? Cố gắng làm cho khách hàng và sếp của mình hạnh phúc. Rõ ràng là khiến người
khác hạnh phúc sẽ mang lại hạnh phúc cho bản thân, chẳng phải vậy sao?
“Chỉ hai phút thôi. Tôi sẽ bắt đầu bài thuyết giáo của mình. Đây là một tháng tồi tệ với hiệu
quả thấp nhất mà tôi từng trải qua. Nếu không nỗ lực, các bạn sẽ không bao giờ tiến xa hơn
hay làm được điều gì có ý nghĩa. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình cực kỳ may mắn bởi lẽ tôi có
những người đặc biệt trong nhóm của mình. Đừng ngần ngại yêu cầu sự giúp đỡ. Nếu các
bạn muốn tôi trở thành một kẻ xấu xa, cứ nói một tiếng. Tôi muốn tất cả chúng ta phải dốc
toàn lực đến mức có cảm giác kiệt sức, nếu không chứng tỏ các bạn chưa hề cố gắng.”
Những ngày tiếp sau đó, chẳng có điều gì khác lạ xảy ra. Mỗi ngày mỗi giờ trôi qua lại khiến
Fred cảm thấy tuyệt vọng và chán nản hơn bao giờ hết. Vào một ngày cuối tháng Sáu,
chuông điện thoại reo, trước khi nhấc máy, ông tự nhủ rằng: Với tình hình hiện tại mày nên
bình tĩnh và sẵn sàng cho những tin xấu, Fred ạ. Ngay khi ông nghe thấy giọng của Nell gọi
từ Gladstone, ông biết điều gì đang chờ đợi mình. “Phải, đó cũng là điều tôi đã nghĩ”, ông chỉ
tay cái xuống đất, “Phải rồi” (thở dài). “Hmm. Phải” (lại thở dài), “Ngay khi nghe tin giám
đốc của họ sẽ tới, tôi biết là mọi chuyện sẽ tệ hơn. Ông ta là giám đốc đấy.”