SÁT THỦ BÁN HÀNG - Trang 34

2.

Một buổi tối ở trung tâm thành phố, không phải lo nghĩ về công việc ngổn ngang là điều mà
Fred và Kathy luôn mong mỏi. Họ dự định dành cả buổi tối tại The Flats – một khu vực mới
được tu bổ với các câu lạc bộ khiêu vũ, quán bar, nhà hàng và khu giải trí. Fred đang ở trong
phòng tắm, mải mê chăm sóc mái tóc, nháy mắt với chính mình trong gương và bắt đầu vở
kịch với hai vai diễn, vừa là khách hàng vừa là nhân viên bán hàng: “Tôi không biết. Một
chiếc áo len đen với đường viền dọc theo thân áo ư? Trông tôi chẳng khác gì Gary Player

6

”.

Trong khi đó, Kathy đang ở trong bếp. Trên bàn bếp là một cuốn sách của Norman Vincent
Peale được đánh dấu trang bằng tờ rơi của nhà thờ mà bà vẫn lui tới hằng tuần. Kathy đã
nói với Fred chuyện bà muốn đi dạy trở lại nhưng bà vẫn chưa thực sự bắt đầu làm bất cứ
việc gì. Ông không có ý kiến gì về việc Kathy đi làm lại, miễn là nó khiến bà hạnh phúc. Họ sẽ
có thêm thu nhập để trang trải cho gia đình. Thế là quá đủ. Tối nay, ông không muốn nghĩ
ngợi gì về công việc cả. Ông không có cớ gì để phá hỏng giây phút thoải mái hiếm hoi này
khi nó thậm chí còn chưa bắt đầu.

Đầu tiên, họ lái xe tới máy ATM. Đây là khoảng thời gian Fred có thể thư giãn, thả lỏng và nở
một nụ cười thực sự, là lúc ông làm những điều mà bình thường ông không có cơ hội thực
hiện vì quá mải mê với công việc. Ông có thể hoàn toàn gỡ bỏ sự cảnh giác và sống thật với
bản thân, bởi trước mắt ông không có ai khác ngoài Kathy. Khi ông tiến về phía máy ATM,
Fred hỏi Kathy có muốn đi mua sắm ngày hôm nay không. Bà trả lời có. Ông tiếp tục hỏi bà
đã mua gì và bà trả lời mình đã mua đồ ăn và một ít quần áo. “Trong tài khoản còn tiền
không?” ông hỏi. Đó là câu hỏi chót và bà trả lời có.

Fred thường lo lắng nếu không muốn nói là bị ám ảnh bởi số dư tài khoản. Đầu hè, Fred
mang về nhà tấm chi phiếu gần 500 đô-la. Khi ông đưa nó cho Kathy để chi tiêu hằng ngày,
ông mở sổ chi phiếu của mình và điều chỉnh các con số. Đầu tiên ông thêm vào 500 đô-la,
sau đó, ông lật trang ghi lại số dư mới rồi trừ thẳng toàn bộ 500 đô-la. Họ chưa tiêu một
đồng nào nhưng Fred đã muốn xóa toàn bộ dấu vết của số tiền ấy. Số tiền ấy vẫn ở đó
nhưng họ coi như nó đã biến mất. Số dư ảo là ý tưởng của Fred đối với vấn đề quản lý tài
chính cá nhân. Tôn chỉ của ông là: Hãy mặc nhiên coi như tài khoản còn rất ít tiền, nhờ đó ta
sẽ chi tiêu ít đi. Tương tự như vậy, trong công việc, ông luôn cân nhắc tình huống xấu nhất –
giả định rằng mọi thứ đang tồi tệ hơn rất nhiều so với thực tế, nó vừa là động lực vừa là sức
ép khiến ông làm việc hiệu quả hơn. Ông không quan tâm tới những cảm xúc tiêu cực hay
tích cực, miễn là nó thúc đẩy ông tiến về phía trước. Ông không muốn nghỉ ngơi hay lười
biếng hoặc coi thành công là điều hiển nhiên.

Ông không có ý định rời bỏ công ty mà muốn tiếp tục làm việc nhưng vấn đề là liệu ông có
còn chỗ đứng ở đây hay không? Larry đã từng khuyên ông từ bỏ vị trí quản lý để trở về vị
trí bán hàng . Ông không chắc về điều đó. Ông đã từng rất cứng rắn, một đại diện bán hàng
đã phải xin nghỉ phép một tháng sau một năm làm việc với ông. Đó là những tháng ngày đầy
hoài niệm. Giờ đây, ông không còn cảm giác như trước nữa. Ông không còn là ông của một
vài năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.