cần thiết để giúp đỡ họ và tìm thấy mọi thứ bạn cần trong cuộc sống xuất phát từ chính lòng
trắc ẩn ấy. Fred là người luôn bị ám ảnh bởi những nhiệm vụ, dù cho phần lớn thành công
của ông xuất phát từ khả năng thấu hiểu cảm giác của người khác. Cuộc sống của Kathy
cũng song song tồn tại hai kiểu trên. Bà có nhiệm vụ cá nhân, đó là những phát minh hay
tham vọng của bà để trở thành một giáo viên hay một tình nguyện viên, nhưng trong tâm
khảm, bà luôn mong muốn làm điều gì đó cho mọi người.
Fred sẽ không ngừng tìm kiếm chiếc chén ma thuật hoặc thứ tương tự như thế ngay cả khi
ông rời khỏi Xerox, ông sẽ tiếp tục tiến vào rừng rậm của Cleveland, chiến đấu một cách
dũng mãnh và vật lộn để giành chiến thắng trước mọi đối thủ mà ông phàn nàn mỗi khi trở
về nhà. Trái ngược với ông, Kathy muốn sống với một vinh dự nào đó thay vì giành chiến
thắng trong một nhiệm vụ. Nếu cuộc sống là sự trăn trở giữa nhiệm vụ và các câu hỏi, bà
biết chắc sự đồng cảm sẽ đưa bà tới đâu. Bà hiểu bản chất của các câu hỏi nhiều hơn những
điều khiến một con người không ngừng tham gia vào các trận chiến để thực hiện nhiệm vụ
hằng ngày. Bà không muốn tiếp tục sống dưới sự kìm hãm của chồng. Fred không thể ngăn
được bà sống cuộc sống của chính mình, cho dù ông có nói gì hay làm gì. Dạy học có lẽ là
cách tốt nhất và vinh dự nhất để phục vụ người khác, một sự thỏa hiệp hoàn hảo giữa mong
muốn trúng giải độc đắc nhờ các phát minh của bà và lòng vị tha từ các hoạt động thiện
nguyện. Một cuộc sống nằm giữa ranh giới của nhiệm vụ và các câu hỏi.
Những cuộc điện thoại cùng các buổi phỏng vấn với các trường học trong hạt đã đem tới
cho bà vài cơ hội dạy thay tiềm năng, dù sẽ không dễ dàng để thuyết phục Fred hiểu chúng
có ý nghĩa thế nào đối với bà. Bà được sắp xếp dạy 2 ngày một tuần tại một trường tư thục
gần nhà. Không ngoài dự đoán của bà, Fred không hề có chút hứng thú nào. Ông cho rằng đó
không phải là hệ thống trường công nên công việc này sẽ chẳng đi tới đâu. Ông đã nhắc đi
nhắc lại rằng ông muốn bà làm việc, thế nhưng khi bà bắt đầu có thể kiếm được tiền, ông lại
tìm ra vài cái cớ để phản đối. Ông sợ mất bà, ngay cả khi chính ông khuyến khích bà làm
việc đó, giống như những bậc phụ huynh lo lắng mất con khi bọn trẻ vào đại học vậy. Fred
lo lắng sẽ không có người trông chú chó của gia đình hằng ngày. Thật ra thì nó hoàn toàn
không cần ai trông nom hết. Nếu bà làm việc toàn thời gian thì sao? Đó là điều ông muốn
phải không? Vậy thì chuyện gì xảy ra với chú chó nhà họ đây? Đó có được tính là một lý do
hay không?
Khi trường học gọi tới sắp xếp buổi dạy đầu tiên của bà tại Học viện Lake Ridge, bà vừa lo
lắng lại vừa háo hức. Đêm hôm trước buổi dạy đầu tiên, bà ngồi hàng giờ tại bàn bếp, sắp
xếp những món định nấu cho bữa sáng, tập dượt lại mọi việc cần làm trước khi bà rời nhà
vào sáng hôm sau. Trong phòng ngủ, bà lựa chọn đồ định mặc và đặt đồng hồ sớm hơn cả
giờ Fred dậy chạy bộ. Bà muốn mọi thứ được sắp xếp và sẽ không có gì bất ngờ xảy ra vào
sáng hôm sau, vì bà sẽ không có thời gian sắp xếp lại mọi thứ. Bà muốn tới Học viện trước ít
nhất nửa tiếng, chuẩn bị và làm quen với phòng học và giáo trình. Đã rất lâu rồi kể từ lần
cuối cùng bà đứng lớp và dù đó chỉ là một buổi dạy cho giáo viên mẫu giáo, bà vẫn muốn
làm tốt nhất có thể.
Sáng hôm sau, thật đáng ngạc nhiên, Fred dậy sớm và giúp bà. Ông rời nhà muộn hơn mọi
khi để giúp bọn trẻ chuẩn bị đến trường. Ông đã không phụ lòng bà. Ông cho bà thấy ông