SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 114

- "Thì cũng bất tiện thiệt, nhưng mà không thích thì chịu thôi. Chỗ mô

có tủ lạnh là tui ngủ không được."

Junko nghĩ người gì mà kỳ quái thế, nhưng lại càng chú ý đến ông

Miyake hơn từ lần nói chuyện ấy.

Vài hôm sau, một buổi chiều cô đi tản bộ ngoài bãi biển, lại thấy ông

Miyake đang nhóm lửa một mình bằng các thân gỗ trôi dạt đến đấy. Junko
gọi, rồi đến bên ông ngồi hơ tay vào ngọn lửa. Ngồi kế bên ông, Junko cao
hơn khoảng 5 cm. Hai người chỉ chào hỏi sơ qua, xong chẳng nói gì, chỉ
nhìn chăm chú vào ngọn lửa. Lúc ấy, Junko cảm thấy như cô tìm ra được
cái gì đấy từ ngọn lửa bập bùng cháy. Một cái gì sâu thẳm, hầu như cảm xúc
kết tụ thành khối, sống động hơn cả ý thức, vì có trọng lượng như một vật
gì cụ thể. Khối ấy từ từ xuyên thoát ra khỏi thân thể cô, để lại dư hưởng
cảm xúc kỳ lạ, nửa như hoài niệm nửa như đau khổ, rồi tan biến đi mất.
Cảm xúc đã tan biến đi một lúc sau, cánh tay cô còn rờn rợn như nổi da gà.

- "Ông Miyake có khi nào có cảm xúc kỳ lạ khi nhìn hình dáng ngọn lửa

nhóm hay không?"

- "Cô định nói chi?"

"Cái cảm giác vừa kỳ lạ vừa rõ ràng không khi nào có trong sinh hoạt

thường ngày ấy mà. Nói như thế nào nhỉ... Em trí óc ngu tối nên không biết
nói sao cho rõ, nhưng mà ngồi nhìn ngọn lửa như thế nầy, lại có cái cảm
giác tĩnh lặng ấy một cách vô cớ..."

Ông Miyake suy nghĩ một lúc rồi nói:

- "Hình thái của lửa là tự do. Bởi hình thái tự do nên tùy theo tâm tình

của người nhìn nó, mà nhìn ra hình chi cũng được. Nếu cô có cảm giác tĩnh
lặng khi nhìn ngọn lửa, là vì trong lòng cô có cảm giác tĩnh lặng mà ngọn
lửa đã phản ảnh lại đó. Cô hiểu không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.