SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 222

"Quyền dạ dày của anh, chẳng phải chuyện dạ dày của cô". Tôi sửa lại.

Em tôi từ năm 20 tuổi đã huấn luyện tôi bỏ tật gọi cô ấy bằng "mầy" như

lúc còn nhỏ, mà gọi bằng "em". Có khác nhau lắm không thì tôi cũng không
rõ.

"Quán này vừa mới khai trương, hẳn là người làm bếp chưa quen việc

đấy thôi. Chịu khó khoan dung cho họ một tí cũng được chứ". Em tôi nói,
rồi uống cốc cà phê vừa được mang lại, trông nhạt thếch và chắc cũng dở
ẹc.

"Có lẽ cô nói đúng. Nhưng mà chừa lại không ăn món dở, cũng là hành

vi của người có kiến thức". Tôi giải thích.

"Anh trở thành người có kiến thức từ lúc nào thế?"

"Ơ hay, cô gây sự với anh đấy à?". Tôi nói. "Đến kỳ hay gì đấy hả?".

"Anh này hay nhỉ. Cứ nói bậy nói bạ. Có phải là chuyện anh cũng nói

được đâu".

"Có gì đâu mà cô phải ngại. Cô bắt đầu có kinh từ lúc nào thì đã chẳng

là chuyện bí mật gì. So với người ta thì trễ quá, mới phải đi với mẹ đến bác
sĩ đấy chứ gì".

"Thôi, thôi đi. Anh mà còn nói nữa thì em quật cái xách này vào người

đấy nhé". Cô nói. Có vẻ cô tức giận thật rồi, nên tôi nín thinh.

"Nói chung là: anh suy nghĩ hẹp hòi quá đấy". Cô nói, vừa cho thêm

kem bột vào cà phê (quả nhiên là dở ẹc!). "Anh chỉ nhìn thấy khuyết điểm
của sự vật mà phê phán, chứ không chịu nhìn ưu điểm. Có gì không đúng
với tiêu chuẩn của anh thì anh không thèm đụng đến. Thấy anh như thế nên
em bực mình lắm".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.