SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 45

- Dù sao đi nữa, hãy cứ sống đi. Sống. Sống. Sống. Chỉ có thế. Em cũng

chỉ là cô gái có gót chân hình-nhi-thượng mà thôi.

Nói xong, Nàng Ipanema năm 1963 / 1982 phủi cát dính trên đùi, rồi

đứng lên.

- Cảm ơn anh đã cho uống bia.

- Có gì đâu em.

° ° °

Thỉnh thoảng tôi lại gặp nàng trong toa tàu điện hầm. Mỗi lần như thế,

nàng lại gửi đến tôi nụ cười "Cảm ơn anh đã cho uống bia ngày ấy". Từ
ngày ấy, tuy hai đứa không còn dịp nói chuyện với nhau nữa, nhưng vẫn
cảm thấy nối liền được với nhau ở đâu đó trong lòng. Tôi không rõ nối liền
với nhau từ đâu. Nhưng hẳn là ở một nơi nào đấy trên thế giới xa xôi có
điểm nối kỳ diệu ấy. Và từ điểm nối ấy lại có dây liên-hợp đến hành lang
trường trung học và món xà-lách trộn và cô bạn "Bạch thư Tuổi hồng" theo
chủ nghĩa ăn rau trái. Nghĩ như thế lại thấy lòng mình dấy lên những hoài
niệm về nhiều sự vật, nhiều việc đã qua. Có cảm giác mình sẽ gặp mình ở
nơi kỳ diệu nào đấy trên thế giới xa xôi. Và mong rằng nếu được thì nơi ấy
sẽ ấm áp cho mình. Và nếu nơi ấy có thêm vài lon bia ướp lạnh sẵn thì
không còn gì để nói nữa. Ở đấy, tôi là mình, mình là tôi. Giữa hai thực thể
ấy sẽ không còn thứ khe hở nào cả. Nơi chốn kỳ diệu ấy chắc chắn phải có
ở đâu đấy.

Nàng Ipanema năm 1963 / 1982 ngày hôm nay vẫn còn tiếp tục bước đi

trên bãi cát nóng. Cho đến khi đĩa nhạc cuối cùng mòn vỡ, nàng vẫn không
ngừng bước đi.

Dịch xong 10-2004

--------------------------------

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.