SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 76

- "Xin lỗi đã không giúp được gì". Tôi nói.

- "Còn chuyện tiền nong nữa chứ".

- "À".

- "Em muốn anh ấy trả lại cho em".

- "Xin lỗi nghe".

- "Anh bận tay luộc spaghetti..."

- "Vâng".

Cô gượng cười nhẹ, thờ thẫn. "Tạm biệt".

- "Tạm biệt". Tôi cũng nói.

Lúc cắt điện thoại, vũng nắng trên sàn phòng đã dời đi vài cen-ti-mét.

Tôi lại trườn người vào vũng nắng ấy, ngước nhìn lên trần nhà.

° ° °

Nghĩ đến bó spaghetti vĩnh viễn không khi nào chín ấy mà buồn quá.

Bây giờ lại đâm ra ân hận rằng đáng lẽ nên cho cô ấy biết tất cả mới

phải. Bề nào thì anh chàng kia cũng chẳng phải là người đàn ông xứng đáng
gì. Làm ra vẻ hoạ-sĩ nhưng chỉ vẽ được dăm bức tranh trừu tượng vụng về,
chỉ giỏi mồm miệng mà đầu óc trống rỗng. Vả lại, có lẽ cô ấy cần anh ta trả
lại tiền thật mà.

Không biết cô ấy làm sao bây giờ nhỉ?

Hay là đã bị nuốt trọn vào bóng tăm tối của 4 giờ rưỡi chiều rồi?

Durum Semolina[xxxix] .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.