Chiếc máy điện thoại đặt trên bàn, ngay bên cạnh khuỷu tay của người cao
tuổi, réo dài. Chỉ nghe có vài giây, ông ta đặt máy xuống và ấn một cái nút
nhỏ ở kế bên chiếc máy điện thoại. Cửa mở toang.
Malcolm tỉnh trí dần sau khi dã thuốc. Suốt ba giờ liền, chàng trai như rơi
vào trạng thái động kinh. Trong khoảng thời gian ấy, anh cứ nói luôn mồm,
không nghỉ lấy một phút. Powell, tiến sĩ Lofts và người cao tuổi đã ngồi
nghe câu chuyện của suốt sáu ngày ấy qua lời kể vắn tắt của chính chàng
trai tội nghiệp. Khi Malcolm ngưng lời, người ta báo cho anh hay là Wandy
vẫn còn sống. Anh chàng đã mệt nhoài, đến mức suýt ngã dụi xuống sàn
bệnh viện, khi người ta đưa anh đến gặp cô bạn gái. Anh nhìn không rời
mắt cái thân hình đang ngủ say, được phong kín trong tấm chăn trắng trên
giường bệnh, và tựa hồ như chẳng nhận thấy mấy cô nữ y tá đang đứng
ngay cạnh. “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi”, Wandy nhắc lại hai lần câu đó,
nhưng anh vẫn hoàn toàn dửng dưng, chẳng phản ứng gì. Tất cả những gì
anh được nhìn thấy lúc bây giờ chỉ vỏn vẹn có thế này: mái đầu nhỏ bé của
Wandy quấn đầy băng trắng, thân hình cô bạn dưới tấm chăn dày, một mớ
dây điện và ống dẫn bằng nhựa trong suốt nối giữa cô và một chiếc máy rất
phức tạp.
- Trời ơi! – chàng trai khẽ kêu lên, lòng vừa thấy thư thái, vừa trĩu nặng khổ
đau. – Trời ơi!
Họ cho phép Malcolm đứng sát bên cô bạn anh vài phút, nhưng phải tuyệt
đối giữ im lặng. Đoạn, đưa anh đi tắm rửa. Lúc này, anh đã thoải mái trong
bộ quần áo của chính mình mà người ta đã cất công mang từ nhà lại cho
anh thay, nhưng anh vẫn cảm thấy rất ngỡ ngàng, xa lạ.
- À, Malcolm, anh bạn quý của tôi, ngồi xuống đi. Chúng tôi chẳng giữ lâu
đâu. – Người cao tuổi lúc này mặt mày rất rạng rỡ. Tuy thế, dù cố mấy
chăng nữa, ông vẫn không gây được ở chàng trai cái ấn tượng mà ông đang
mong mỏi: anh chàng vẫn hoàn toàn dửng dưng với câu nói vừa rồi.
- Thế đấy. Chúng tôi không muốn làm anh xúc động, vì bất cứ lẽ gì. Chúng
tôi đã quan tâm đến mọi điều, đã đặt mọi thứ dưới sự giám sát nghiêm ngặt.
Bao giờ anh nghỉ ngơi thoải mái xong, chúng tôi sẽ mời anh đến đây bận
nữa. Lúc ấy, ta sẽ trò chuyện tỉ mỉ hơn. Anh bằng lòng chứ? Nào, anh nghĩ