SÁU NGƯỜI BẠN ĐỒNG HÀNH - T25 - Trang 56

Thận trọng đi sâu xuống con đường, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới

bờ nước. Tuy nhiên, Kafi đã không dừng lại ở đó, nó đột ngột kéo mạnh tôi
rẽ sang bên trái, theo hướng ngôi biệt thự mà vừa nãy đứng trên đường
chúng tôi đã nhìn thấy. Chẳng lẽ bọn bất lương này lại có đồng phạm trong
ngôi nhà đó ? Nhưng Kafi bất chợt dừng lại trước khi tới ngôi nhà rồi ra sức
khịt mũi đánh hơi chỗ sát mặt nước. Vậy là chúng tôi đang đứng cạnh một
cái vũng nhân tạo nho nhỏ, có các tảng đá bao quanh.

- Một cái cảng nhỏ! - Gnafron nói thì thầm.
- Chắc chắn đây là chỗ neo thuyền của người trong biệt thự này... bọn

trộm đã lấy nó đi rồi!

Theo bản năng, chúng tôi đưa mắt nhìn ra mặt hồ. Kafi vẫn đang vểnh

tai về phía giữa hồ, hình như nó đã thấy hoặc nghe thấy gì đó.

- Các cậu thử nghe xem! - Corget khẽ nói. - Có tiếng khua của mái

chèo!

Tiếng động hình như càng gần bờ hơn. Đúng, đó là một con thuyền

đang tiến vào bờ. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn bất lương đã dùng nó để
làm phương tiện chở con gấu gỗ ra chỗ mà chúng đã từng làm với con lừa
xanh hay con ngựa vằn trước đó. Tim tôi như thắt lại. Tội nghiệp cho Patati!
Chẳng lẽ số tiền chắt chiu và tấm vé số của người diễn viên hề tật nguyền
này đã vĩnh viên nằm dưới đáy nước ư ?

- Như thế này, - Corget nói, - khi chúng vừa leo lên con đường nhỏ

kia, Tidou sẽ thả con chó ra. Nó sẽ giữ chân chúng lại.

Con thuyền nhanh chóng tiến vào bờ. Tiếng khua chèo mỗi lúc một rõ

hơn. Cuối cùng, con thuyền xuất hiện bên trái mỏm đá nhô lên trên mặt hồ.
Tôi cố nhìn kỹ vị trí của nó để có thể định lộ trình mà nó vừa lướt trên mặt
nước. Tôi thấy rằng nó đang đi chếch vào bờ theo hướng đối điện với ngôi
biệt thự. Phát hiện này có thể có ích cho chúng tôi sau này.

Cuối cùng, một bóng đen xuất hiện, và chỉ có một mà thôi. Vậy một

kẻ nữa đang ở đâu ? Chẳng lẽ hắn đang nấp dưới đáy thuyền ? Không phải,
vì rõ ràng chỉ có một tên bước lên bờ. Khi kẻ chèo thuyền vừa chạm chân
lên bờ, tôi nhận ngay ra đó là mụ đàn bà. Mụ vội vàng kéo lê con thuyền về
chỗ cũ của nó. Quả là trời đã phú cho mụ ta một sức khoẻ ghê gớm mà ít
người phụ nữ có được, vì mụ ta kéo lê con thuyền trên cạn chẳng mấy khó
khăn. Sau đó, mụ cầm lấy cái túi vừa nãy vứt dưới đất rồi lẩn ra xa, trong
khi cố nén một tiếng ho nhỏ, trầm và khàn khàn, điều đó khiến tôi nhớ lại
lời nói của Patati: mụ ta bị đau họng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.