SAY NGỦ - Trang 43

tôi vào trong chăn, và mặc dù chẳng phải lỗi ở anh, thực sự không, anh vẫn
trở nên hết sức khẩn thiết.

— Anh xin lỗi… Anh quả thực không biết em mệt mỏi đến thế nào.

Nhưng được rồi, tuy tuần này mình không thể gặp nhau được, nhưng thôi,
để sang tuần sau mình đi ăn thứ gì đó ngon ngon nhé! Như thế sẽ ổn cả chứ?
À phải, tuần sau có lễ hội bắn pháo hoa nhỉ! Sao mình không ra bờ sông
xem nhỉ? Nhé?

Đâu phải lỗi do anh vậy mà anh vẫn kiên trì vỗ về tôi. Phần da anh tì vào

tai tôi nóng hổi, và tôi nghe rõ cả từng nhịp đập trong lồng ngực anh nữa.

— Nhưng ở đó hỗn độn lắm! Tuy nước mắt vẫn lưng tròng, tôi thấy lòng

mình như đã tươi sáng lên đôi chút, tôi cười nói với anh.

— Không cần phải ra đến sát bờ sông đâu, chỉ cần ở quanh quanh chỗ đó

chắc cũng xem được chút ít. Phải rồi, bọn mình sẽ đi ăn lươn biển nữa nhé!

— Vâng.

— Em có biết cái quán nào ngon không?

— Để em xem nào… Cái quán lớn nằm ngay dọc con đường đó được

không?

— Chỗ ấy không ổn! Họ bán tempura và tất tật những món khác nữa, em

biết đấy, không chỉ có lươn biển đâu. Nên sẽ không đúng kiểu đâu! Ở sâu
đằng sau khu đó có quán nào không nhỉ?!

— À, sau chùa có một cái quán nhỏ! Mình đến đó thử xem đi!

— Này nhé, với món lươn biển, điều quan trọng nhất là phải có được cảm

giác tươi ngon như vừa mới đánh bắt về!

— Độ dẻo của cơm và vị của nước xốt cũng rất quan trọng. À, đấy là em

đang nói đến món cơm hộp lươn biển nướng…

— Đúng, đúng! Cơm mà mềm quá thì thật bực mình! Hồi anh còn nhỏ,

lươn biển là thứ đồ ăn chỉ cỗ mới có đấy…!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.