SAY NGỦ - Trang 56

— Lâu quá rồi anh nhỉ!

— Em ngủ sao?

— Không! Anh biết không, em đang ngồi nhìn gói tiền thù lao mà cười

khanh khách đây. Ôi, mệt kinh khủng!

— Em bảo sao? Chẳng nhẽ em đi làm thêm hay sao thế? Em lạ lùng quá

đấy!

— Giết thời gian rỗi thôi mà. Tôi nói.

Tôi thu dọn các loại quần áo ném lung tung khắp phòng rồi tự nhủ, tôi nay

mình phải ngủ cho đã! Đầu tôi căng lên, người mệt lử. Nếu lần này có phải
ngủ một mạch một ngày một đêm đi nữa thì tôi cùng không lấy đó làm sợ
hãi.

— Em có vẻ phấn khởi thật đấy! Giống như hồi mình mới gặp nhau ấy!

Anh hào hứng nói, cứ như thể vui lây theo tôi.

— À, phải rồi, nhân tiện em mới nhớ ra!!! Tôi vừa cạo lớp sơn móng tay

đã bạc vừa nói. Hình như em đã gặp vợ anh, có thể hồi chị ấy còn là học
sinh trung học. Có phải hồi đó vợ anh để tóc dài không?

— … Gì thế?!… Em đi làm thêm, rồi bỗng dưng có được một khả năng

siêu nhiên hay sao vậy?! Đúng rồi đấy, hồi cô ấy mười tám tuổi! Anh ngạc
nhiên nói.

— Đúng là thế rồi…!

Tôi nói, rồi từ khóe mắt, nước mắt chợt giàn giụa tuôn. Tôi thậm chí

không hiểu nổi tại sao mình khóc. Tôi bảo anh thôi không nói tới chuyện đó
nữa. Vậy là anh chuyển sang nói với tôi về địa điểm hẹn gặp đi ăn món lươn
biển như kế hoạch, và cả đi xem pháo hoa nữa. Trong lúc tôi lắng nghe
giọng anh và ghi lại để nhớ, bàn tay tôi, cả căn phòng và mọi thứ trong đó
chuyển sang màu xanh lơ nóng bừng, gần như phát sáng lấp lánh.

Con đường lớn rộng thênh thang dẫn ra bờ sông đã bị ngăn xe. Người đổ

ra đầy đường nườm nượp đi về phía bờ sông, chỗ bắn pháo hoa. Lại có
những người mặc áo yukata, kiệu trẻ con trên vai, vừa cười nói ồn ã vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.