SAY NGỦ - Trang 8

SAY NGỦ

Từ bao giờ nhỉ, mỗi khi chỉ có một mình, tôi lại thấy buồn ngủ đến

nhường này?

Cơn buồn ngủ ập đến như nước triều dâng, không thể nào cưỡng lại được.

Những giấc ngủ ấy lắng sâu vô tận, đến nỗi tiếng chuông điện thoại và cả
tiếng xe cộ qua lại ngoài đường không cách gì lọt vào tai tôi được. Không
còn đau đớn, cũng không còn muộn phiền, chỉ còn lại thế giới chìm đắm của
giấc ngủ mà thôi.

Lúc thức giấc tôi thấy hơi đơn độc, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Nhìn ra

bầu trời u ám, tôi mới biết mình đã ngủ khá lâu, để rồi lại vẩn vơ: “Mình đâu
có định ngủ, vậy mà… tiêu tốn vô ích mất cả một ngày trời rồi!…” Giữa
tâm trạng bứt rứt như thể một nỗi ê chề, tôi bất chợt rùng mình.

Không biết tự bao giờ, tôi cứ để mặc cho mình chìm vào những giấc ngủ

ấy. Và cũng không biết tự bao giờ, tôi không còn cố chống lại nó nữa… Cái
thời tôi lúc nào cũng tràn đầy khí thế mắt luôn luôn tỉnh táo là hồi nào rồi
nhỉ? Thời đó đã xa lắm, như thể từ thời tiền sử, cái thời xa lắc mà người ta
chỉ có thể hình dung ra được với một màn hình phẳng choán ngợp thứ sắc
màu hoang sơ, sống động của dương xỉ và khủng long.

Nhưng dù đang ngủ, tôi vẫn nhận ra tiếng chuông điện thoại của người

yêu tôi.

Tiếng chuông điện thoại reo khi Iwanaga gọi tới nghe khác biệt hẳn.

Chẳng hiểu sao, thể nào tôi cũng sẽ nhận ra. Trái với tất cả những âm thanh
khác từ bên ngoài, tiếng chuông điện thoại anh gọi đến êm ái vang lên trong
đầu tôi như đang nghe head-phone. Và khi tôi bật dậy vơ lấy ống nghe, sẽ là
tiếng anh gọi tên tôi với một giọng trầm ấm đến ngỡ ngàng.

— Terako đấy à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.