SAY SẮC - Trang 336

Đinh Ninh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi chị toát cả mồ hôi trán. Tôn Khánh
Hải là người trong nghề rồi, một mình anh đóng mấy vai liền, con mắt nghệ
thuật của anh hơn hẳn người khác. Đinh Ninh vui như mở cờ trong bụng,
chỉ muốn kiễng chân lên hôn Tôn Khánh Hải một cái.
Phòng tranh to rộng, ánh sáng mặt trời le lói, trên tường treo các tác phẩm
do bạn bè tặng họa sĩ. Bức tranh sơn dầu do Tôn Khánh Hải tặng được treo
ở chính giữa mặc dầu đó chỉ là một bức tranh bình thường. Tôn Khánh Hải
ngồi xuống ghế, Đinh Ninh đi ra phòng khách.
Phòng khách được kéo rèm kín mít, từ chỗ sáng sủa trở nên tối om. Hai tấm
rèm lớn tạo nên một bức tranh người trừu tượng, có âm, có dương. Ánh
nắng bên ngoài cửa sổ, hình người giống như phim ảo đăng. Vị trí của sa
lông cũng phù hợp với điều kiện ngồi thổ lộ tâm tình. Đinh Ninh tay cầm
cốc nước đi đi lại lại trông chẳng khác gì một tố nữ trong tranh. Chiếc váy
màu xanh nước biển càng khiến chị trở nên dễ thương hơn. Chị có thân
hình cân đối, hai cánh tay thon thả, riêng bộ ngực hơi lép một tí phải độn
bằng hai miếng mút, đó là khiếm khuyết duy nhất trong con người chị. Chị
đến trước mặt Tôn Khánh Hải và nhìn anh. Một cái gì đó đang thai nghén.
Buổi trưa họ ăn cơm với nhau, Đinh Ninh gọi điện cho nhà ăn ở tầng dưới
đưa cơm rượu lên. Họ có đủ thời gian. Phải mất nhiều năm họ mới có được
những giờ phút như hôm nay. Tâm hồn và thể xác dường như đã hội tụ đủ
yếu tố cần thiết. Đinh Ninh cao 1 m 64, Tôn Khánh Hải cao 1 m 74. Đinh
Ninh có khuôn mặt trái xoan, Tôn Khánh Hải có khuôn mặt hồng hào, có lẽ
anh sống ở nước ngoài quá lâu nên có dáng dấp giống người ngoại quốc
hơn. Đinh Ninh trẻ trung nhiệt tình, Tôn Khánh Hải in đậm dấu vết cửa một
người bôn ba từng trải. Nhìn bề ngoài hai người giống như một đôi nam nữ
bình thường. Không có ai quấy rầy họ, căn phòng lớn đã có đủ các điều
kiện cần thiết. Tôn Khánh Hải đến đây vào lúc mười giờ, có lẽ mười giờ
sáng mai anh mới rời khỏi đây cũng nên. Mấy ngày nay họ luôn như hình
với bóng bên nhau, thành phố là thành phố của họ, ban đêm là ban đêm của
họ.
Hai người ngồi trên đi văng, giữ một khoảng cách nhất định, Tôn Khánh
Hải gác một chân lên. Giọng nói nhỏ nhẹ, thời cơ sắp đến rồi, mọi khoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.