Nước mắt rưng rưng trong đôi mắt anh: “Thậm chí anh còn có ảnh em
khi học cấp hai, là ảnh tốt nghiệp của cả lớp em, anh xin từ một người bạn
rồi cắt ảnh của em ra.” Anh đưa tay gỡ sợi dây chuyền trên cổ xuống, sợi
dây chuyền có mặt hình trái tim. Anh nhẹ nhàng ấn nút mở mặt trái tim ra
rồi đưa tới trước mặt cô. Quả nhiên, bên trong là ảnh cô. Trong bức ảnh cô
mặc váy đen, áo trắng, buông tóc thề.
Nước mắt cô bỗng dưng trào ra, cố gắng hỏi: “Những chuyền này đều
là thật?”
Anh không đáp mà khẽ hát: “Hoàng hôn mùa hè năm ấy, tim anh đập
lỡ một nhịp. My girl, nếu thời gian như đồng hồ cát, anh chấp nhận quay về
ngày xưa, quên đi khoảng cách, quên đi mọi thứ, bất chấp tất cả để yêu, bất
kể kết quả thế nào….”
Hát tới câu cuối cùng, anh nhìn cô, không ngăn được nước mắt: “Thực
ra anh rất ghét bản thân mình. Nếu ngày xưa anh dũng cảm theo đuổi em
thì có lẽ em sẽ chịu ít tổn thương hơn? Nếu ngày xưa anh gắng hết sức
khiến em yêu anh thì có lẽ em sẽ không phải đau đớn chịu những lời chỉ
trích. Nếu ngày xưa anh mạnh dạn đưa thư tình cho em sau vô số lần đi lại
quanh em thì phải chăng tất cả mọi chuyện đã khác?”
Anh tiến lên trước vài bước, ôm chặt cô vào lòng, rơi lệ xót xa: “An
Dao, nếu biết sớm có ngày anh có thể ôm trong lòng mà thổ lộ, nếu sớm
biết em đau đớn, em buồn bã tới vậy thì ngay từ đầu anh nhất định sẽ khiến
em yêu anh, sau đó dùng hết sức mình để bảo vệ em.”
Cô không thể kiềm chế những giọt nước mắt của mình nữa.
Hóa ra đây mới là sự thật.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay: “An Dao, cho dù em có yêu anh hay
không, cho dù em có thích anh hay không, anh chỉ muốn nói cho cả thế
gian này biết rằng anh thích em.”