“Anh đang giận à?” An Dao hỏi.
Anh nói: “Anh không nhỏ nhen thế đâu.”
“Vậy anh định kéo em về bây giờ à?”
“Đương nhiên, về nhà rồi em sẽ biết…”
Giọng điệu của anh đầy mờ ám, An Dao nghĩ tới hàm ý của câu này
liền đỏ bừng mặt. Cô im lặng suốt dọc đường, đến khi sắp tới nhà tim đập
vừa nhanh vừa gấp, cô theo anh lên gác, nhìn cánh cửa phòng ngủ, mặt cô
đỏ bừng. Không ngờ anh vừa vào phòng là bắt đầu cởi quần áo, thân hình
anh rất đẹp, phía trên rất săn chắc, cô vừa nhìn vừa cảm giác như có thể
nghe thấy tim mình đập thình thịch, vang đến chói tai.
Anh mỉm cười: “Sao thế?”
Cô vội vã loạng choạng lùi về phía sau. Anh tiến theo từng bước. Cô
lùi vào phòng tắm, người dựa vào bức tường lạnh lẽo, cơ thể anh áp sát, hai
tay chống hai bên đầu cô, nụ cười nhàn nhạt, cố ý trầm giọng xuống: “Sao
thế?” Giọng anh vốn rất gợi cảm, nhất là trong không khí mờ ám thế này lại
càng trở nên quyến rũ hơn.
Cô ấp úng: “Em… em…”, cô hoảng loạn nói: “Em… em vẫn chưa
chuẩn bị.”
Gương mặt anh cúi xuống thấp hơn, mũi chạm vào trán cô, mỉm cười
hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
Gương mặt cô nóng bừng: “Chuẩn bị cái đó… ba hồi bốn hồi gì đó…
chẳng phải anh nói…” Có thể lên giường rồi sao?
Mấy tiếng sau cô không dám nói, ngại đến mức chỉ muốn tìm lỗ chui
vào.