SẼ CÓ CÁCH, ĐỪNG LO - Trang 101

rằng có một ngày người đàn bà của họ sẽ thật sự rời xa họ, thật sự dám
bước ra khỏi cuộc đời họ. Sự tha thứ chỉ có thể dành cho những thứ thuộc
về phạm trù nhất thời, chứ không thể dành cho những khía cạnh đã là bản
chất.

Tôi chưa bao giờ nuối tiếc sự hy sinh và yêu thương tôi đã dành cho

người đàn ông đó suốt bốn năm qua, vì anh suốt những chuỗi ngày đằng
đẵng trong đắng cay tưởng chừng như dài hàng thập kỷ. Dù rằng có những
lúc anh đã không trân trọng, có những lúc anh chỉ xem tôi là một vật sở hữu
của bản thân, bất chấp mọi cảm xúc của tôi. Anh mất tôi chỉ trong tích tắc,
một vài giây ngắn ngủi mà chính anh cũng bàng hoàng không thể chấp
nhận. Tôi biết, đó là khi giọt nước đã tràn ly.

Ngay chính giây phút quyết định ra đi, tôi cũng chưa bao giờ hối hận

khi lấy anh, càng chưa bao giờ hối hận khi nắm tay anh trong suốt ngần ấy
năm. Tôi đã nói với anh trong lá thư cuối cùng của hôm ấy:

"Hãy cho phép em dừng lại, em gửi đến anh một cơ hội để anh đi một

con đường khác bằng phẳng hơn, bình yên hơn. Vĩnh viễn trong cuộc đời
này, anh hãy sống vui và đừng lo lắng bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ không
quên nhau, hãy nhớ về nhau như một ký ức đẹp, như chúng ta đã từng.

Em luôn chúc phúc cho anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.