thể vượt qua được hai mươi mấy năm như vậy.Không phải bởi vì tình yêu
thương của cô dành cho Doãn Đường Diêu, thì là bởi vì cái gì?"
Doãn Triệu Man nhắm chặt mắt lại.
"Cháu lúc đầu nghĩ rằng cô đã quên đi ba của Doãn Đường Diêu,
nhưng mà, cháu vừa mới biét rằng mỗi năm hôm nay đều là ngày mà cô
buồn nhất.Bởi vì không muốn Doãn Đường Diêu đau lòng, cho nên cô mới
đi ra ngoài, hơn nữa cháu nhìn thấy hai mắt của cô vẫn còn dấu vết của
nước mắt.Hơn hai mươi năm vẫn không thể quên đi người mình yêu, như
thế, làm sao có thể chỉ vì tài sản mà ghét cháu à?Cho nên, cháu rất xin lỗi."
Tiẻu Mễ lại cúi xuống hành lễ:
"Cháu xuất hiện bên cạnh Doãn Đường Diêu làm cô lo lắng phải
không?Xin lỗi."
Doãn Triệu Man rất lâu, rất lâu không nói gì.
Cơn gió mùa hè nhè nhẹ thổi bay rèm cửa.
Rèm cửa màu trắng, giống như làn sương mù mỏng buổi sáng sớm.
"Tại sao muốn ở bên Diêu?"Doãn Triệu Man thấp giọng hỏi.
"Bởi vì cháu muốn đem lại hạnh phúc cho anh ấy."Tiểu Mễ nhìn thẳng
vào mắt bà, ánh mắt trong vắt giống hệt như nước suối, "Cháu muốn mang
đến cho anh ấy hạnh phúc nhiều nhất, nhiều nhất, để anh ấy trở thành người
hạnh phúc nhất trên thế gian này."
° ° °
Đã đến thời gian nóng nhất của kỳ nghỉ hè, ánh nắng nóng bỏng chiếu
khắp nơi, ve sầu trên cây kêu không ngừng nghỉ, quạt máy đã bật mức to
nhất, nhưng mà thổi lại đều là hơi nóng, trong ký túc giống như một cái lò