Khi dừng xe lại, nhìn thấy cô gái đang dựa vào trước cửa kính của cửa
hàng khóc.
Cô khóc rất đau đớn, chiếc váy trắng tinh đã bị mặt đất làm cho bẩn
thỉu.Cô khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc như Alice bị lạc đường
trong truyện cổ tích.
Cô vừa khóc vừa ngẩng đầu lên.
Trong mắt cô đầy nước mắt óng ánh.
Bùi Ưu lúng túng, quên mất phải nói gì.Ngay lúc đó, cô gái mặc váy
trắng đột nhiên kinh ngạc mở to mắt ra.....
"Dực! "
Cô ôm lấy anh, cô ôm lấy anh rất chặt, nhìn lên khuôn mặt anh, nước
mắt cô chảy qua má xuống cằm rồi rơi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh.
"Dực----! "
Cô khóc nức nở, trên khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng đôi mắt lại sáng
rực đến kinh người, dường như có ngàn vạn bó đuốc đang cháy rực trong
đó.Cô vừa khóc vừa gọi một cái tên rất kỳ quái, hai cánh tay ôm chặt lấy
anh, ôm rất chặt, dường như cô muốn dùng cả cuộc đời của mình để ôm lấy
anh.
Bùi Ưu ngản người ra.
Anh ngẩn ngơ đứng trong vòng tay ôm của cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt
đầy nước mắt.Nước mắt óng ánh giống hệt như vầng hào quang của những
vì sao, nước mắt lấp lánh xuyên qua áo sơ mi của anh, thấm vào da thịt anh,
ấm ấm nồng nồng.
Ánh nắng mặt trời hôm đó thật rực rỡ.