"Lại là bộ mặt này, nhìn có vẻ khổ sở đáng thương."Doãn Đường Diêu
cười nhạt, anh nhíu mày, cúi xuống nói với Na Lộ, "xin cô hãy học tập
người ta, vẻ mặt đáng thương này của cô ta thú vị hơn vẻ mặt ngốc nghếch
của cô nhiều! "
Na Lộ ngơ ngác mở to miệng, dáng vẻ quả nhiên nhìn rất ngốc
nghếch.
Tiểu Mễ cắn chặt môi, huyết mạch từng chút từng chút một đang đông
cứng lại.Nhìn anh, cô muốn nói một điều gì đó, nhưng lại không biết rốt
cuộc nên nói gì mới phải.Cô muốn rời đi, nhưng hai chân cô dường như lại
cố định trên mặt đất, như không thể cử động được.
Trời đất rộng lớn, cô chỉ muốn trốn chạy!
Nhưng lại không biết trốn chạy đến đâu mới phải......
Trong xe, ánh mắt Doãn Đường Diêu vẫn lạnh lùng, ngón tay anh nắm
chặt, Na Lộ liên tục than thở kêu đau.Tuy nhiên trong ánh mắt anh chỉ có
Tiểu Mễ, sự im lặng của cô làm anh tức giận!
Thế là------
Anh bước từ trong xe ra.
Bước đến trước mặt Tiểu Mễ, đưa tay lên chạm vào mặt cô:"Thế nào,
lại muốn tiếp tục thử xem tôi có phải là thằng ngốc không hả?Có tiếp tục bị
cô đùa giỡn không hả?"
Sắc mặt Tiểu Mễ nhợt nhạt, cuối cùng cũng nói ra một câu:
".......Xin lỗi."
Anh giữ lấy má cô, cười nhạt, trong ánh mắt toát lên sự thù hận: