"Chưa ăn á? Rất nhiều thứ ở đây đều là món ăn nổi tiếng đó! "
"... Vì trước đây anh bị bệnh..."
"A, xin lỗi anh." Cô ngượng nghịu gãi gãi đầu, đúng là liều thật.
"Em thích ăn hả?"
"Vâng." Cô ra sức gật đầu.
"Vậy mỗi thứ gọi một phần là được chứ gì." Anh ngoắc tay gọi nhân
viên phục vụ. "Này! "
"Đừng! " Cô vội vã níu tay anh. "Gọi hết làm sao ăn nổi? Ha ha, thế
này nhé, anh tìm chỗ ngồi đi, em phụ trách mua đồ cho! "
"Em?" Anh có phần nghi hoặc, "Không phải chỉ cần ngồi và chọn món
đưa phục vụ là được à?"
Sau khi Doãn Đường Diêu nhìn đôi tình nhân đã ăn xong rồi, đồ dọn
đi hết rồi mà vẫn anh anh em em tình tứ không chịu đi bằng ánh mắt lạnh
lùng và khó chịu, họ đi rồi anh bắt đầu ngồi xuống, cho rằng Tiểu Mễ sẽ về
ngay, ai biết được thời gian tiếp theo chỉ nhìn thấy cô xoay như chong
chóng chạy tới chạy lui, đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa.
Cái tiệm Lục Châu này đúng là nơi kỳ quái!
Tiệm ăn bình thường thì chỉ cần chọn món và đưa cho phục vụ, sau đó
ngồi chờ là xong, ở đây thì lại bắt người ta đứng mua phiếu ăn, rồi tự mình
đi lấy món, cháo bên ô bên phải, bún bên trái, mì các thứ ở phía ngoài, gia
vị lại giấu tuốt ở bên trong, đũa, muỗng, đĩa, giấm các loại đều nằm ở
những chỗ khác nhau, người mới đến chắc là sẽ bị quay mòng mòng, anh
chỉ nhìn cô chạy tới chạy lui thôi mà đã chóng mặt hoa mắt rồi.
Cô chạy đến đặt một đĩa thức ăn lên bàn.