- Ê! Ê! Thôi đốt anh đi! bây giờ thì việc gì nữa cũng chỉ làm lợi cho đời một
người con gái đứng đắn và tử tế, là em mà thôi! Anh biết cho rằng em lãng
mạn lắm.
Chợt Tuyết đuổi Xuân ra, khẽ nói:
- Khéo không mà có ai biết thì chết!
Xuân lắc đầu, khẽ đáp:
- Mẹ con bà Phó Ðoan còn ngủ cả.
- Thế còn bọn gia nhân1
- Chúng nó ở cả dưới nhà kia mà! Ðể yên; anh yêu, chóng ngoan...
Sợ rằng không vâng lời thì lại chẳng là một thiếu nữ ngoan ngoãn, Tuyết vui
lòng để cho Xuân tự dọ mặc thích... Hai người dìu nhau ngồi ở ghếđi văng .
Tuyết thì nhắm mắt lại cho có vẻ một thiếu nữ mơ mộng chân chính về sự
thành công của cuộc hối hôn, của cuộc... cách mệnh cái gia đình hủ lậu và
khốn nạn để được tự do đi đến cái hạnh phúc cá nhân. Lúc ấy, cô muốn viết
ngay một cuốn tiểu thuyết về đời mình, để làm gương cho những phụ nữ
muốn giãi phóng.
Nhưng chợt cánh cửa bị đẩy mạnh, bà Phó Ðoan sừng sộ chạy vào? Cặp uyên
ương hoảng hốt buông nhau ra. Bà này dậy lúc nào thế? Rõ nguy quá đi mất,
bà vẫn cứ để quần áo ngủ mà sỉa sói vào mặt Tuyết như một người vợ ghen:
- Nhà tôi là nhà săm đấy ạ! Cô có biết cô làm ô uế nhà tôi hay không? Cô có
biết thế là đĩ thoã lắm không? Mau mau ra khỏi cửa nhà này lập tức không mà
xấu hổ với tôi bây giờ!
Tuyết hổ thẹn một cách xứng đáng nguây nguẩy ra đi lập tức.
Bà Phó Ðoan quay lại Xuân:
- Sao ông làm cái sự càn rỡ ấy? Ông có biết thế là khốn nạn lắm không? Ông
làm hại một đời người con gái tử tế như thế à?
Xuân so vai, bực mình:
- Ấy là tôi làm lợi cho một đời người con gái tử tế!