SỐ ĐỎ - Trang 72

la, lậu kén, lậu nhiệt, hoặc vỡ phổi, thủng da dày, rách tim, đau mắt, thối tai,
vân vân... Mải nghe quảng cáo của ông, những người vô bệnh cũng tưởng
mình sắp chết, và mua thuốc, và cảm ơn ông ở chỗ ông cứu nhân độ thế,
thương yêu chủng tộc. Thành thử, ông được đủ 20 triệu đồng bào biết đến tên
tuổi...

Thế rồi, muốn ban cho cái dải đất đầy những vi trùng hoa liễu này một cảnh
Bồng Lai, cho chúng sinh quên bớt những sự đau đớn, rức buốt những vết
thương... ông mới mở ra khách sạn Bồng Lai.

Mới cách đây vài năm, thằng Xuân kia, cái ông đốc Xuân kia chỉ là một thằng
ma cà bông, mà ông đã thuê hai hào một ngày để ngồi trên mũi ô tô mà thổi
loa, mà gào thét những chữ: di tinh, mộng tinh... vào máy phóng thanh, mày
bây giờ đã là bạn giai của cô con gái út của cố Hồng, mà lại là ông đốc! Thật
quá sức tưởng tượng.

Hai bên đương lắm lét nhìn trộm nhau, may sao cho Xuân là cô gái mới lại hỏi:

- Cửa hàng của ngài độ này có đông khách không?

Tuyết đỡ lời:

- Ðông nhất! Vì thế, anh ấy thôi học, vì người ta dạy mình có ra gì, mà cái
trường thuốc ở đây có ra gì, mà bảo học! Bây giờ anh ấy chỉ tiêu khiển
bằngten – nít.

Một thiếu niên nhìn mãi cái đầu tóc ấy rồi lễ khép hỏi:

- Thưa ngài, tóc ngài nhuộm bằng thứ thuốc hoá học nào đấy thế ạ? Bẩm đẹp
lắm, thật là hợp thời trang! Chúng tôi cũng muốn nhuộm tóc mà không biết
thuốc... Giá lại hơi uốn quăn nữa thì tuyệt đẹp.

Xuân đáp:

- Nếu ngài lại tiệmÂu Hoá của tôi thì tôi sẽ mách dùm cho.

Cô gái nhìn Tuyết phê bình nịnh:

- Rõ khéo cái anh này! Ông ấy chủ trương cái hợp thời, những mốt lịch sự, thì
hẳn tóc ông ấy phải đẹp lại còn khen phò mã tốt áo!

Ông Victor Ban hỏi Tuyết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.