SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 114

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, không kiềm chế nổi anh định đưa tay

véo mũi cô. Hạ Mạt né được, cảm giác cơn mệt mỏi ào ào kéo đến, cô ngáp
liên tục mấy cái, cả ngày quay phim cực nhọc khiến mi mắt nặng trịch
giống như là thuyền bị nước tràn vậy.

“Buồn ngủ rồi à?”

Lạc Hi hạ giọng hỏi, ánh mắt anh nồng ấm dịu dàng như ánh sáng của

những vì sao.

Vậy mà cô đã ngủ luôn rồi.

Đầu cô dựa nhẹ vào sofa, mái tóc dài loà xoà trước trán, vết thương

trên má sưng tấy đập vào mắt, sắc mặt trắng xanh, lông mi khép lặng lẽ, lâu
lâu lại rung nhè nhẹ. Có vẻ như Hạ Mạt rất mệt, vẻ mặt thanh thản, vui vẻ
của cô hồi nãy chẳng qua là sự nguỵ trang mà thôi.

Anh nhẹ nhàng bế cô lên.

Đi vào phòng ngủ.

Lạc Hi nhẹ nhàng kéo chăn lên ngang cằm cô, anh không nỡ làm

phiền cô, thân hình dong dỏng quỳ trên tấm thảm mềm mại, anh nhìn thật
lâu vào khuôn mặt cô. Trong giấc mơ, đôi lông mày của cô cau lại chụm
vào nhau, hình như cô đang rơi vào một cơn ác mộng không thể nào thoát
ra được, hai hàng lông mi khổ sở run run.

Anh khẽ đến bên cô.

Hôn nhẹ lên giữa ấn đường.

Để những cơn ác mộng ấy biến mất hoàn toàn, anh hôn cô, anh những

mong nụ hôn ấy có thể cho cô một giấc mơ đẹp. Hình như ông trời nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.