SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 127

“Đã biết rồi em còn quay lại làm gì? Không phải đám phóng viên đang

muốn tìm em sao? Lại còn Tiểu Trừng không phải cũng đang đợi em về
sao? Sao còn quay lại đây? Nấu cơm cho anh làm gì nữa? Để cho anh cứ
nghĩ em không biết gì hết?!”

Ánh mắt Lạc Hi u uất tức giận.

“Em bố thí cho anh à? Khiến anh thành thằng ngu cho rằng em không

biết gì để ảo tưởng cuộc sống cùng với em, có thể quên đi tất cả mọi
chuyện, chỉ có anh và em…”

“Anh cáu đấy à?”

Doãn Hạ Mạt ngỡ ngàng nhìn Lạc Hi dò hỏi, cô không hiểu mình đã

làm sai chuyện gì khiến anh tự dưng lại khó chịu.

Lạc Hi nhắm mắt lại.

Anh vô lý quá, cô tuyệt đối đâu có sai chuyện gì. Cô biết rõ bên ngoài

xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng đã không chọn cách âm thầm ra đi, cô
vẫn về đây đợi anh, nấu cơm cho anh, xưa nay bản chất của cô luôn dửng
dưng xa lạ, cô có thể đối với anh như vậy đã là thứ hạnh phúc không dám
cầu thêm nữa rồi…

Đúng…

Là một suy nghĩ rất ích kỷ…

Anh không quan tâm chuyện An Bân Ni đánh người bị phơi bày sẽ

dẫn đến những ảnh hưởng gì trong làng giải trí, sóng gió chưa bao giờ bình
lặng, hơn nữa trong chuyện này Doãn Hạ Mạt lại là người đang được dư
luận bênh vực. Chính vì vậy anh càng không để ý, càng không muốn để cô
biết nhanh như vậy, anh chỉ muốn cô ở bên mình, là của riêng anh…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.