SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 129

“Hạ Mạt…”

Giọng anh nghẹn ngào, anh ôm cô thật chặt, đầu đặt trên cổ cô, nín

thở, hình như máu đông cứng lại bắt đầu ấm nóng tan ra lưu chuyển.

Ngón tay của cô ấm áp.

Khe khẽ đặt lên đôi bàn tay anh đang bắt chéo ngang eo cô.

“Em biết, đối với anh và em cảm giác an toàn là một thứ cực kỳ xa

xỉ”, giọng Hạ Mạt bình tĩnh, “lúc nào cũng có cảm giác muốn có được
nhưng lại luôn cảm thấy nó sẽ biến mất, vì thế chúng ta mới luôn lâm vào
trạng thái căng thẳng, sợ điều đó sẽ bất ngờ ập đến”.

Hạ Mạt nắm chặt tay Lạc Hi, cô quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ

cười, nụ cười trên khuôn mặt thuần khiết giản đơn như nụ cười trên gương
mặt tất cả những cô gái bình thường khác trên đời này. Cô nói với anh:

“Em quay trở về đây là vì em thích nấu cơm cho anh, muốn thể hiện

những món sở trường của em cho anh nếm thử, là tại vì hôm nay em muốn
gặp anh, chỉ đơn giản vậy thôi. Đã chọn là ở bên nhau, vậy thì chúng ta hãy
cùng có niềm tin với nhau. Không nên nghi ngờ đoán này đoán nọ để rồi
đôi bên cùng tổn thương đau khổ, được không?”

Đôi mắt Lạc Hi long lanh ươn ướt, anh không sao nói nên lời, anh ôm

chặt thân người ấm áp của cô hơn, trong lòng anh một hạnh phúc lạ kỳ
đang âm thầm đâm chồi nở hoa.

Có lẽ…

Anh có thể cũng có được hạnh phúc chăng…

“Được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.