SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 139

“Cái tên này, da dẻ cũng khá đấy chứ, chả còn thấy dấu vết nào, đã thế

lại còn hồng hào đẹp hơn trước.” Phan Nam liếc mắt nhìn Hạ Mạt trông rất
oách. “Nói mau, có bí quyết dưỡng da gia truyền nào phải không?”

“Có đó.”

Gặp được Phan Nam, Hạ Mạt cởi mở hẳn lên, giống như được nhìn

thấy ánh sáng mặt trời, có bạn tốt bên cạnh bao giờ cũng dễ thở, dễ nói
chuyện hơn.

“Là cái gì?”

“À…”, Doãn Hạ Mạt lúng liếng con mắt trông dễ thương như con mèo

con, “có thì có, nhưng mà đã là bí quyết gia truyền thì làm sao tiếp lộ được
cơ chứ, ha ha”.

“Ê!”

Phan Nam dở khóc dở cười, chả hiểu Hạ Mạt biết đùa từ hồi nào nữa.

“Thế này thì coi như “nhân họa đắc phúc” rồi còn gì.”

Đào Thục Nhi gỡ tai nghe ra, ẻo lả nhấp ngụm nước trái cây, khuôn

mặt không còn nét u ám, oán hận mà là sự nhẹ nhàng, thanh thản. Cô đã từ
từ thông suốt những điều Hạ Mạt nói trước kia, sự thất bại của cô hoàn toàn
không phải vì sự xuất hiện của Vi An.

Đào Thục Nhi những ngày đầu thật ngây thơ thuần khiết, cô chỉ muốn

dùng âm nhạc để đạt được những thứ cô muốn. Hết lần này đến lần khác,
cô cự tuyệt những thành công được hoán đổi từ việc bán rẻ thân xác. Ngày
ấy cô rất trong sáng dễ thương, với lại cô cũng đã đạt được thành công rồi.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà trái tim cô từ từ đi lệch hướng, trong mắt
chỉ có đố kỵ và thù hận, cô đã mất đi sự vui vẻ, trong sáng và dễ thương?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.