SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 153

Trước mắt Âu Thần, mọi sự cố gắng chỉ là một cú đòn bất kham thôi.

Chỉ cần anh mua lại công ty cô đang làm việc là sẽ có ngay hợp đồng

của cô, như vậy anh có thể dễ dàng vùi cô trong tuyết lạnh, không cho cô
một lối thoát, một cơ hội làm việc…

Cô trầm lặng chăm chú nhìn Âu Thần kiêu ngạo, lạnh lùng đang nhìn

phía trước.

Ánh nắng lành lạnh bao trùm lên người anh, xa lánh và lạnh giá, hình

như anh không hề có chút tâm tư tình cảm nào, đôi mắt lãnh đạm như hồ
nước sâu đóng băng vào mùa đông.

Đối với anh mà nói, có lẽ cô chỉ là một con kiến nhỏ..

Anh chỉ cần đưa một ngón tay ra là có thể nghiến cô nát bét, có thể

hủy hoại mọi sự cố gắng của cô trước đây.

Khi Âu Thần lén nhìn Hạ Mạt, ánh mắt cô đã nhìn đi chỗ khác, cô

đang hướng ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài của cô phản
chiếu những quầng sáng dịu dàng choáng váng, cô như bị ánh sáng bao vây,
thứ ánh sáng chói lòa chao liệng. Có vẻ như cô đang suy tư điều gì đó, nét
mặt thoáng chút đau thương, lặng lẽ nhưng khóe môi lại như có nụ cười
“chẳng có gì phải quan trọng”.

Là số mệnh ư…

Dù có bị cô làm tổn thương, đau khổ đến rớm máu nhưng anh vẫn

không sao quên được cô, thậm chí không sao trả thù nổi, không thể rời xa
cô… Khi thấy cô đau khổ, trái tim anh còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Khi không còn cách nào để được nhìn thấy cô, trái tim anh biến thành một
ngôi mộ hoang vu và lạnh lẽo…

Có lẽ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.