SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 170

hẻm đã bị xe của các phóng viên bao vây tắc nghẽn từ lúc nào. Thế là họ
chỉ còn cách trốn trong căn hộ nhỏ thuê của Trân Ân.

“Dối trá! Bịa đặt!! Cô ta đang dối trá…”

Trân Ân phẫn nộ hét ầm lên, bàn tay tức tối năm chặt, hận không thể

xông được vào ti vi để xé nát cái mồm dối trá của An Bân Ni!! Doãn Hạ
Mạt dụ dỗ Lăng Hạo?! Chuyện đó mà cũng bịa được sao! Cái hạng người
vô liêm sỉ như An Bân Ni sẽ gặp phải báo ứng cho mà xem! Đúng là đã nói
dối một cách vô liêm sỉ!!

Trân Ân phẫn nộ vơ mấy miếng khoai trên bàn ném vào ti vi.

Nhìn những miếng khoai dính trên mặt An Bân Ni trong ti vi, Trân Ân

dịu vơi đi phần nào sự phẫn nộ khó lòng kiềm chế. Nét mặt Trân Ân thê
thảm buồn bã, cô không dám nhìn Hạ Mạt đang ngồi trên sofa, cô không
biết nên an ủi Hạ Mạt thế nào, trong lúc này cô cũng chẳng nghĩ ra nổi cách
gì giải quyết hòng đập lại những lời nói dối của An Bân Ni.

“… Đừng xem ti vi nữa.”

Giọng Doãn Hạ Mạt trầm tĩnh vọng lại bên tai, giọng nói chẳng chút

sợ hãi, bình tĩnh đến độ như không có chuyện gì xảy ra.

Trân Ân ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hạ Mạt.

“… Em tin chị, đúng không?...” Hạ Mạt đang cầm điện thoại bàn nói

chuyện, cô mỉm cười như thể Tiểu Trừng đang ở trước mặt mình. “… Thế
thì tắt ti vi đi, sau đó cũng đừng đi mua bất kì tờ báo hay tạp chí nào, đừng
lên mạng, đừng nghe điện thoại của người lạ, đừng quan tâm đến những
phóng viên ở bên ngoài, hay là em sang nhà bạn ở vài ngày đi… đừng lo…
sẽ không có chuyện gì đâu… có thể mấy ngày này chị sẽ không về được,
em phải nhớ uống thuốc đúng giờ nhé…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.