SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 171

Trước cảnh Hạ Mạt nói chuyện điện thoại với Tiểu Trừng, đột nhiên

Trân Ân cảm thấy Hạ Mạt đúng là một cây đại thụ kiên cường, dù có gặp
phong ba bão táp ra sao, Hạ Mạt vẫn luôn bình tĩnh đối diện với nó, sẽ
không bị quật ngã, sẽ không gánh chịu tổn thương.

“… Chị không lo những chuyện tào lao vô vị như thế này, chị chỉ lo

cho sức khỏe của em thôi… chỉ cần em không bị ảnh hưởng gì, chị chẳng
còn phải sợ gì nữa, chuyện gì chị cũng có thể đối mặt được…”

Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói.

“Ừ…”

Doãn Hạ Mạt mỉm cười, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, rồi lại nhìn

vào điện thoại và thẫn thờ vài giây, sau đó nhắm mắt lại, sắc mặt từ từ trắng
bệch như tờ giấy, bờ môi tái mét.

“Giờ thì mình phải làm sao đây?”

Trân Ân cũng lúng túng không biết xử trí ra sao trước sự việc bất ngờ

này. Cô đưa tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mạt, những ngón tay giá lạnh của
Hạ Mạt khiến trái tim Trân Ân càng tê tái hơn.

Thì ra, vừa lúc nãy chỉ là vì an ủi Tiểu Trừng, sợ cậu ấy lo lắng, Hạ

Mạt mới tỏ ra bình tĩnh thư thái như vậy. Trân Ân chua xót, thật ra có ai mà
sinh ra đã kiên cường được như cây đại thụ kia, chẳng qua là trước mặt
những người cần được bảo vệ, nhất thiết phải thể hiện sự kiên cường,
không thể để cho người đó lo lắng, có vậy thôi. Còn cô, là người quản lý
của Doãn Hạ Mạt, không những cô không có chủ kiến gì, lại còn để cho Hạ
Mạt phải tự nghĩ ra cách giải quyết.

Cô hơi đỏ mặt, vội nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.