SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 258

“… Anh là người được ấn định phải bị vứt bỏ… là số mệnh của anh…

hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng bị vứt bỏ… bị vứt bỏ hệt như những
thứ rác rưởi…”, khuôn mặt Lạc Hi vô hồn, đôi môi lộ một nụ cười đẹp như
làn sương đêm, “…Em cũng sẽ lại vứt bỏ anh lần nữa phải không?... A…
cứ cho là em không biết đến những chuyện đó, em cũng sẽ vứt bỏ anh…
một người là Thiếu gia thân thế cao quý, còn một người chỉ là cô nhi thân
phận thấp hèn…”.

“Hoá ra anh tự ti đến thế sao?” Những lời nói của Lạc Hi như muối

xát vào vết thương, cô đau đớn, phẫn nộ lớn tiếng: “Cô nhi thì có làm sao,
tuổi thơ bị bỏ rơi thì có làm sao?! Chúng ta đều đi bằng đôi chân của chính
mình, đều dựa vào bản thân, mỗi thành quả đạt được đều là do nỗ lực mới
có! Như vậy mất mặt lắm sao? Dù có bị vứt bỏ đi chăng nữa, thì người ta
cũng có nỗi khổ riêng! Hơn nữa, chuyện đó đã trải qua lâu lắm rồi, tại sao
anh lại thốt ra những lời khiến người khác đau lòng như vậy. Hay là anh
muốn em vì thương xót anh mà phải thề rằng không bao giờ rời xa anh
sao?”.

“Em?!”

Đôi môi Lạc Hi thất sắc, anh phẫn nộ nhìn cô chằm chằm, lồng ngực

như có búa gõ rầm rầm, mùi máu tanh dâng lên cổ họng.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận và phẫn nộ của anh, Doãn Hạ Mạt hít thở

thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt màu hồ phách sáng tựa pha lê, cô nhẹ
nhàng nói:

“Những chuyện đã qua đều đã qua rồi. Cũng giống như anh vừa mới

nói, Lạc Hi bây giờ là cây đại thụ, rễ đã ăn sâu trong đất đá, dù phong ba
bão táp cũng không thể đánh gục được. Anh không cần phải bận tâm nhiều,
trên thế gian này có rất nhiều phải ganh tị với thành công của anh.”

Cô ân cần nắm lấy đôi bàn tay cứng cáp của Lạc Hi, nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.