SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 302

“…” Cuối cùng Hạ Mạt cũng đã thốt ra được những lời đó, Âu Thần

nhìn cô lạnh lùng, vừa hận vừa phẫn nộ, một lần nữa, nỗi đau xé ruột gan
lại cuồn cuộn trong lòng. “Hắn quan trọng đến vậy sao?... Hắn xứng đáng
tới mức em hy sinh thân mình để bảo vệ hắn sao?!... Nếu anh nói… chỉ khi
nào em về lại bên anh, anh sẽ tha cho hắn, em có đáp ứng không?!...”

“… Không thể nào…” Nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, vẻ mặt Hạ Mạt

mang chút trầm lặng thuộc về đêm đen. “Chúng ta đã không thể quay về
được với nhau nữa rồi.”

Không thể quay về…

Không thể quay về…

Cổ họng có chút lờm lợm, Âu Thần cố nén để không bật nôn ra ngoài,

cơn đau trong người như muốn xé anh ra thành nghìn mảnh. Mắt anh tối
sầm lại, hình như anh có nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Hạ Mạt, hình như
có thứ ánh sáng từ cơ thể anh bay vọt ra. Bóng tối như chìm ngập khắp thế
gian, lại một cơn đau nữa nổi lên trong người như muốn kéo cả cơ thể anh
rơi thẳng xuống địa ngục, cơn đau giờ không còn là…

Anh và Hạ Mạt…

Là hai thế giới ư…

Cho nên…

Không thể quay về được với nhau nữa rồi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.