SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 300

“Alo, có phải trung tâm cấp cứu không? Ở đây có một người bị đau dạ

dày đang phát bệnh, rất nghiêm trọng, chúng tôi đang ở…” Cô chưa dứt lời,
cánh tay cầm điện thoại của cô đã bị giật xuống đột ngột, quá bất ngờ,
không phòng bị, cô ngã dúi xuống gần ngay ghế Âu Thần.

“… Tôi mà chết… chẳng phải cô sẽ vui lắm sao…”

Cơn ói mửa đã ngưng lại được một chút, nỗi đau lần thứ hai bị làm tổn

thương khiến trái tim Âu Thần chồng chất nỗi oán hận, anh trừng mắt nhìn
Hạ Mạt, rồi quăng chiếc điện thoại xuống hàng ghế sau.

“Cô chưa từng yêu tôi… người cô yêu, luôn là Lạc Hi đúng không?!”

“Tất cả đều không liên quan đến Lạc Hi! Đêm đó, những lời em nói

với anh chỉ là lừa dối anh, chỉ là nhằm làm anh tổn thương thôi. Nếu hận
em, anh hãy cứ trả thù em, em chấp nhận, nhưng đừng nhắm vào Lạc Hi,
anh ấy vô tội!”

Không cần biết là năm năm về trước hay năm năm sau này, tất cả chỉ

là chuyện giữa cô và Âu Thần, Lạc Hi đâu có liên qua gì.

Lạc Hi không liên quan…

Đêm đó, dưới cây anh đào…

“Giờ đây, cuối cùng tôi cũng không bận tâm đến bất cứ ai, cũng chẳng

cần người lo cho mình nữa, như thế sẽ không phải gặp lại anh, có thể chia
tay với anh, anh có biết tôi vui lắm không? À! Đúng rồi! Còn một chuyện
nữa anh đã làm cực tốt…”

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm đau khổ của Âu Thần,

cô bé đến sát bên người anh, chậm rãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.