SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 298

chỉ là một con búp bê được anh chăm sóc, nhưng sao lại có thể chưa từng
yêu Âu Thần được cơ chứ?

“Không, em chỉ cần trả lời anh câu đầu tiên là được rồi.”

Sự chần chừng của cô làm anh cuống quýt. Đúng, Hạ Mạt chấm nhận

ở bên anh là vì gia đình, Âu Thần đã biết ngay từ đầu. Chính bởi vậy anh
mới sợ, sợ đến khi Hạ Mạt không còn cần đến anh, cô ắt sẽ rời xa anh.
Chính bởi vậy anh mới muốn nhốt cô vào trong thế giới của mình, chỉ có
anh mới được ngắm nhìn cô, chỉ có anh được nghe cô nói, có thể như vậy,
dần dần cô sẽ yêu anh…

“Em… lúc trước có yêu thương anh không?...”

Âu Thần mím chặt môi, toàn thân tê cứng như tảng băng dùng để khắc

tượng. Trong đêm đen, mưa càng lúc càng to, nước mưa dày đặc che kín
kính xe khiến không thể nhìn ra thế giới bên ngoài được, Âu Thần chờ đợi
câu trả lời của cô. Ngoài trời vọng lại một tiếng sấm hãi hùng, thế giới
trong xe chỉ thuộc về hai người, anh và cô.

“Không có.”

Khi Âu Thần cuối cùng cũng nghe được câu trả lời của Hạ Mạt thì

cũng đúng lúc một tia chớp rạch ngang bầu trời, kèm theo đó là tiếng sét,
khuôn mặt cô được chiếu rọi, trắng bệch dị thường, đôi mắt màu hổ phách
không chút sắc thái biểu cảm.

“Chưa bao giờ yêu anh.”

Giọng cô vẫn thản nhiên.

Cho dù ngày đó cô có yêu anh, thì cũng chỉ là ký ức của ngày xưa,

giống như những bụi trần bị gió thổi không đáng phải lưu tâm. Cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.