SỢI REN LỤA MÀU XANH - Trang 296

Cô cười.

Giọng nói trong tiếng mưa vẫn bình tĩnh kỳ lạ.

“ Em cũng rất cô đơn, lạnh lẽo. Sự buồn tẻ ấy buộc em phải cố gắng đi

tìm bắt bằng được từng chút một sự ấm áp, hạnh phúc. Để giữ được hạnh
phúc, bằng bất cứ giá nào em cũng chấp nhận. Em đã từng rất cảm ơn anh,
vì anh đã cho em trai em, bố mẹ em nuôi em sống cuộc sống không phải lo
nghĩ, cho dù cái giá của nó buộc em phải biến thành một giống cây thân leo
bám vào anh. Nhưng rốt cuộc, chính anh đã phá hủy niềm hạnh phúc ấy của
em.”

Hạ Mạt nhắm mắt lại, những hình ảnh vấy máu, loang lổ ngày xưa

hiện về trong đầu cô, có lẽ cho đến lúc chết, cô cũng không quên được hình
ảnh bố mẹ nuôi nằm trên giường bệnh. Đôi mắt cô khép chặt nên không
nhìn thấy nỗi đau khổ, ân hận hiện trong sâu thẳm nơi đáy mắt của Âu
Thần. Hồi lâu, cô mở mắt ra tiếp tục câu chuyện:

“ Vì vậy, em đã không còn muốn dựa dẫm thêm vào bất kỳ ai nữa, em

chỉ muốn sống cuộc sống của mình, lấy khả năng, sức lực để bảo vệ người
thân.”

“… Tai nạn không phải do anh sắp đặt.”

Làm sao lại có thể cố ý sắp đặt cho bố mẹ nuôi cô gặp tai nạn được cơ

chứ? Thì ra trong lòng cô, anh là loại người như vậy sao? Dạ dày anh đau
thắt, những ngón tay từ từ không còn nắm nổi vô lăng.

“Em biết không phải anh.” Ánh mắt Doãn Hạ Mạt u ám. “Nhưng cũng

có khác gì đâu? Ngày tiễn Lạc Hi đi, đã chấm hết. Là giận cá chém thớt
thôi, nỗi đau khổ và tuyệt vọng đã khiến em suy sụp rồi đổ hết mọi tội lỗi
và nỗi oán hận lên đầu anh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.